Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

NGƯỜI ĐÀN BÀ TÀI SẮC VÀ ĐOẢN MỆNH



(LỜI THƯA: Vừa qua dư luận “nóng” lên khi nghe tin nhà thơ Xuân Quỳnh và nhà thơ Thu Bồn không được trao Giải Hồ Chí Minh cho sáng tạo văn học nghệ thuật. Tôi cũng đã lên tiếng trên báo chí về chuyện này. Sau khi danh sách chính thức các nhà văn nhận Giải thưởng Hồ Chí Minh và Giải thưởng Nhà nước được công bố cách đây ít ngày, Hội Nhà văn Việt Nam đã gửi một công văn khẩn tới những nơi cần thiết đề nghị trao giải cho hai nhà thơ quá cố. Kết quả như thế nào tôi cũng chưa biết. Nhân sự kiện này, tôi xin post bài viết của tôi về nhà thơ Xuân Quỳnh tôi đã in báo cách đây 9 năm)


++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
                   Sau 20 năm kể từ ngày chị ra đi, chúng ta vẫn nói về chị. chúng ta sẽ còn nói nhiều về chị nữa. Điều gì của chị đã làm cho chúng ta nói về chị như vậy ? Đó là nhan sắc của chị, tài năng của chị, đức hạnh của chị và bi kịch của chị. Chị là ai ? Chị là thi sỹ Xuân Quỳnh.
Khoảng dăm năm về trước, tôi có tổ chức một trang báo nhân ngày mất của chị cho một tờ báo. Tôi nhờ một người bạn của con trai cả chị để xin mấy tấm ảnh chị. Người con trai chị tỏ vẻ lo lắng không biết những bài báo viết gì về người mẹ quá cố của mình. Bởi trước đó, có một số bài báo và có một số phát biểu của một số người về chị đã làm anh phiền lòng. Anh đến gặp tôi để muốn được xem các bài viết về mẹ mình trước khi báo đưa đến nhà in. Tôi đã không đáp ứng yêu cầu đó của anh. Tôi nói với anh rằng nếu mẹ anh, thi sỹ Xuân Quỳnh, trả cho hiện tại ( khi nhà thơ đang sống) bằng lá chuối thì tương lai sẽ trả lại cho mẹ anh lá chuối. Còn nếu mẹ anh trả cho hiện tại bằng kim cương thì tương lai sẽ trả lại cho mẹ anh bằng kim cương. Và tương lai đã và đang trả cho chị bằng những gì chị đã sống, đã sáng tạo và đã yêu trong cuộc đời mình. Đó là kim cương và hơn thế.
            Khởi đầu sự nghiệp chị là một diễn viên múa. Chị bước vào cuộc đời với tất cả niềm đắm mê và trong sáng kỳ lạ. Một đồng nghiệp múa của chị mỗi khi nhắc đến chị đều nói như thốt lên : Tôi chẳng mấy khi gặp một con người trong sáng đến như vậy. Mỗi khi Xuân Quỳnh xuất hiện và nở nụ cười thì tất cả xung quanh đều rạng rỡ và tinh khiết. Cô gái ấy trong sáng đến mức có người đàn ông đã phải nói : Nếu được Xuân Quỳnh yêu thì tôi không biết làm gì. Vì nếu hôn Xuân Quỳnh thì ngay lập tức tôi trở thành một kẻ có tội vì đã trần tục hóa cô gái ấy. Nhưng Xuân Quỳnh đã yêu và đi đến hôn nhân như bao cô gái khác. Hôn nhân mà chúng ta đôi lúc nghĩ như là một cuộc sống trần tục vẫn không làm mất đi một chút gì sự trong sáng của chị. Ngược lại, hôn nhân đã làm cho chị lộng lẫy hơn, thẳm sâu hơn và nhân ái hơn. Bởi chị mang vào hôn nhân tất cả tình yêu say đắm và dâng hiến của chị.
          Nhưng chị cũng giống như mọi người đàn bà khác. Hôn nhân đã phản bội chị lần thứ nhất. Ai đã có lỗi trong chuyện này. Chị hay người đàn ông của chị ? Tôi không biết và tôi không có quyền đổ lỗi cho người chồng thứ nhất của chị. Nhưng tôi tin chị không hề có lỗi trong cuộc chia ly này. Bởi cuộc đời chị kể cả trong đời thực lẫn thi ca đã chứng minh cho chúng ta thấy rằng : chị là người luôn luôn dâng hiến lòng tốt và trái tim của mình cho người khác và không mảy may nghĩ đến cá nhân mình.
           Có lẽ, sự thất bại trong hôn nhân và tình yêu đã đưa chị đến với thi ca. Hay là thi ca đã chọn chị với một sứ mệnh là bầy tỏ tình yêu trong sáng và mãnh liệt với đời sống này. Có những nhà thơ đã gây ra sự băn khoăn và ngờ vực về sự khác biệt giữa những câu thơ và cách sống của họ. Nhưng với Xuân Quỳnh, thơ ca, cuộc sống và tình yêu đã đồng nhất là một. Chị sống và yêu như thế nào thì thơ ca của chị như thế.
           Người ta kể trong những năm biên tập thơ ở báo Văn Nghệ, Hội Nhà văn Việt Nam, Xuân Quỳnh đã từng xé bản thảo của một hai người nào đó mà với chị những người đó “ chưa làm được người thì đừng nói đến làm thơ”. Người ta nói việc xé bản thảo với lý do là những người đó luôn luôn lấy uy của một số người mà họ quen để hù dọa các đồng nghiệp của mình. Chị là một người đàn bà nhưng không một cái gì có thể khuất phục chị ngoài lòng nhân ái và tình yêu đích thực. Khi làm tuyển tập thơ Việt Nam, Xuân Diệu, người mà không ít người gọi là ông Hoàng thơ tình Việt Nam và là người có quá nhiều uy quyền trong việc “xét xử” thơ ca người khác đã có những hành xử rất “ bề trên” với Xuân Quỳnh. Chị biết được điều đó và đã viết một lá thư phản đối như một “trái bom” gửi Xuân Diệu. Sau này, khi nói đến chuyện đó, có người hỏi tôi yêu thơ tình của ai hơn giữa Xuân Quỳnh và Xuân Diệu ? Tôi đã trả lời : Cả hai người làm thơ tình đều hay nhưng tôi yêu thơ tình của Xuân Quỳnh hơn. Bởi thơ tình Xuân Quỳnh là thơ tình của kẻ đang thực sự yêu, đang thực sự đau khổ và đang thực sự dâng hiến còn thơ tình Xuân Diệu là thơ tình của kẻ luận về tình yêu và quá nhiều chữ nghĩa.
Chỉ dám sống và yêu như Xuân Quỳnh thì chị mới dám đi đến tình yêu với Lưu Quang Vũ. Câu chuyện về cuộc đời của hai người còn nhiều bí ẩn. Một người đàn ông vừa lãng tử vừa nho nhã và kém chị nhiều tuổi đã bước vào cuộc đời chị như một dòng thác lớn không gì cản nổi. Người đàn ông đó là Lưu Quang Vũ. Trước đó, Lưu Quang Vũ đã gọi Xuân Quỳnh bằng cô. Chị đã nhìn người đàn ông này trong một lúc nào đó như một “cậu bé”. Nhưng số phận đã tìm ra bước ngoặt và sự thăng hoa của nó. Đấy chính là một bí ẩn của cuộc đời. “Người cô” ấy và “người cháu” ấy đã được số phận đặt vào giữa cái mắt bão của ái tình. Ngày nay, chuyện một người đàn ông yêu một người đàn bà hơn mình nhiều tuổi đã không còn là điều “quái lạ” nữa. Nhưng thời của Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ thì chuyện đó quả là một trận động đất của dư luận. Nhưng tình yêu của hai người quá lớn và quá phi thường đã làm xúc động nhiều người và đã mang đến sức mạnh cho họ đi qua mọi thách thức.
Hai người yêu nhau đến mức làm cho một số người phải lo ngại hỏi : liệu trong thời hiện đại này có một tình yêu lãng mạn, mãnh liệt và bền vững mãi như thế không ? Và khi tai nạn giao thông kinh hoàng xẩy ra với gia đình họ thì có người đã vừa khóc vừa mừng cho Xuân Quỳnh. Đấy là sự thật. Họ nói nếu không có cái chết đó thì Xuân Quỳnh phải nhận một “cái chết” khác. “Cái chết” do cuộc chia ly thứ hai gây ra. Cuộc chia ly với Lưu Quang Vũ mà có lẽ Xuân Quỳnh không còn sức để chịu đựng nổi cuộc chia ly này.
          Bây giờ, đã 20 năm kể từ ngày chị vĩnh viễn rời bỏ thế gian, người ta vẫn nói về một câu chuyện mà tôi không biết thực hư thế nào. Đó là chuyện Lưu Quang Vũ đã yêu một cô gái khác. Cô gái ấy là một diễn viên chèo đẹp nổi tiếng. Lưu Quang Vũ có thực sự yêu cô gái ấy không ? Tôi lại phải nói là không biết. Nhưng tôi tin có rất nhiều những người đàn bà nhan sắc yêu anh bởi con người anh, bởi tài năng anh và bởi thời đó như nhiều người nói là thời của Lưu Quang Vũ. Không ít người trong những người quá yêu thơ ca và con người Xuân Quỳnh cho đến bây giờ vẫn tin rằng : nếu không có tai nạn kinh hoàng đau đớn ấy xẩy ra thì Lưu Quang Vũ sẽ chia tay Xuân Quỳnh. Như thế, Xuân Quỳnh sẽ chết mất. Bởi chị đã yêu Lưu Quang Vũ với một sự đắm mê và dâng hiến trọn vẹn. Chị sẽ sụp đổ nếu Lưu Quang Vũ bỏ chị ra đi với một người đàn bà khác.
Và cũng có người buột miệng nói rằng : tai nạn ấy có lẽ là sự may mắn cho Xuân Quỳnh vì chị được ra đi trọn vẹn với người đàn ông mà chị yêu với tất cả những gì chị có và đứa con yêu dấu của hai người. Nói vậy có tàn nhẫn không ? Chỉ có chị mới hiểu được rõ ràng điều đó khi đã ở Thế giới bên kia. Có thể khi ta đang sống ta thật sự hãi cái chết cho dù trong đời sống ở thế gian ta phải chịu quá nhiều đắng cay và phiền muộn. Nhưng khi ta đã bay về Thế giới bên kia ta mới thấy cái chết là sự ban phước lớn nhất của Đấng tối cao. Sau này, nói chuyện với nhiều người biết Xuân Quỳnh, Lưu Quang Vũ, tôi thấy không một ai dám cam chắc rằng hai con người này sẽ mãi mãi bên nhau hạnh phúc như họ đã từng. Bởi quả thực, chúng ta không thể nào biết trước những gì sẽ đến với ta mỗi khi ta thức dậy. Bởi cuộc sống luôn luôn có quá nhiều khúc ngoặt của nó. Và thế, cuộc chia ly giữa Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ có thể xẩy ra như chính tình yêu đã xẩy ra giữa họ. Sau cái chết của Lưu Quang Vũ, cô diễn viên chèo xinh đẹp kia đã lặng lẽ rời bỏ sân khấu. Có thể, không còn Lưu Quang Vũ thì sân khấu đối với cô diễn viên kia cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Dù cho mối tình tay ba, tay tư ấy là một sự thật thì đó luôn luôn minh chứng sức mạnh không gì cản được của tình yêu.
           Cuộc đời Xuân Quỳnh là một bài thơ hay là một bi kịch ? Trong con mắt của người đời nó là cả hai. Một phía là cái này một phía là cái khác. Có không ít người cho rằng cái chết của ba người là sự ban phước lớn nhất của Đấng tối cao dành cho Xuân Quỳnh. Không phải mấy người mới được ban phước như thế và không phải mấy người mới hiểu được sự ban phước ấy. Nếu đó đúng là một sự ban phước thì tại sao Xuân Quỳnh lại được ban phước như vây ? Bởi chị đã được chọn, bởi chị đã sống đúng với mong ước của Đấng tối cao với con người. Đó là một cuộc sống của một tâm hồn trong sáng không một vết gợn, của một khát vọng lớn lao về hạnh phúc con người và của sự dâng hiến không ngưng nghỉ. Và Người đã yêu thương chị và không để chị phải chịu đựng sự đau đớn tâm hồn. Vì Người biết rằng sẽ có một bi kịch khủng khiếp giáng xuống đời chị. Người đã dẫn chị đến khúc ngoặt của con đường. Đó là nơi, chị xòe đôi cánh của một Thiên thần để dời bỏ thế gian về chốn Thiên thai.
                                                         Nguyễn Quang Thiều
                                      ( Song Thu sưu tầm. Nguồn Facebook Nguyễn Quang Thiều)

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017

TƯƠNG TƯ...


( Tôi có một cô bạn bút danh khi làm thơ của nàng là Loan Hồng Loan). Nàng rất thích ngắm nhìn gái đẹp và cũng hay làm thơ về những mỹ nữ trong tranh. Nếu không biết rõ nàng mà chỉ đọc thơ, người ta sẽ nghĩ đó là thơ của một đấng tu mi đa tình kia đấy. Hôm nay tôi mượn một bài thơ của nàng về đây để khoe cùng anh, chị em và bạn bè blog đây ạ)


Này cô yếm thắm má đào
Cô làm vạt nắng chênh chao rụng rời
Cô làm bấn loạn tim tôi
Cô làm điên đảo bầu trời thênh thang

Này cô con gái dịu dàng
Vần thơ tôi viết hoang mang mất rồi
Đêm về rạo rực chơi vơi
Lật từng câu chữ người ơi...nhớ thầm

Này cô con mắt lá răm
Khuôn trăng đầy đặn giữa rằm tháng giêng
Tim tôi đánh trống khua chiêng
Chòng chành như chiếc thuyền nghiêng sắp chìm

Này cô dáng liễu môi tim
Sao cô ngồi đó im lìm nhớ ai?
Hay là mình kết trúc mai
Trai tài gái sắc một hai cùng nhà

Này cô gái đẹp mặn mà
Nước da trắng bóc cười hoa đồng tiền
Tóc huyền tha thướt làm duyên
Tương tư mất ngủ làm phiền lòng tôi

Ngẩn ngơ ngơ ngẩn bồi hồi
Bồng bềnh chao đảo hồn tôi...mất hồn.
..
HN17/2/17
Loan Hồng Loan
( Song Thu sưu tầm )

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2017

NHỮNG BÀN TAY ĐÃ NẮM

          Một lần ông xã ngồi mân mê bàn tay tôi rồi hỏi: “Nói anh nghe, bàn tay này đã nắm bao nhiêu bàn tay rồi?” Một câu hỏi không hề dễ trả lời, thậm chí là không thể trả lời cho chính xác. Có những bàn tay ta nắm rồi buông, và chẳng bao giờ còn nhớ lại. Có những bàn tay, nắm rồi nhớ mãi dù năm tháng đi qua.
 


          Bàn tay tôi nắm đầu tiên là của ai, là bố hay là mẹ? Tôi chắc chắn không biết. Nhưng tôi biết đó là hai bàn tay tôi đã nắm nhiều nhất thuở ấu thơ. Những bàn tay to, thô ráp bởi cày cuốc ruộng đồng, những bàn tay như thần thánh có thể làm hết thảy mọi việc. Bàn tay bố dắt tôi chập chững bước đi. Bàn tay mẹ cầm tay tôi uốn từng nét chữ. Bất cứ khi nào tôi ngã, hay khi tôi buồn khóc, ốm đau, sẽ có bàn tay rộng lượng chìa ra cho tôi nắm vào để biết rằng mình đang được vỗ về an ủi. Sau này lớn lên, tôi lấy chồng xa, thỉnh thoảng đưa con về thăm nhà, ngủ chung với mẹ. Những đêm chờ mẹ ngủ say, tôi cầm bàn tay mẹ áp vào ngực mình. Bàn tay vẫn to, đầy những nốt chai sần và nay đã nhăn nheo gầy guộc. Và tôi khóc, cảm giác nhớ tiếc một cái gì đó.
           Tôi nhớ bàn tay người con trai đầu tiên mà tôi gọi đó là mối tình đầu. Đôi bàn tay đẹp, dài với những chiếc móng được cắt gọt cẩn thận. Người ấy thường nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, dùng ngón tay mình vẽ vẽ vào lòng bàn tay tôi rồi hỏi: “Đố em biết anh vừa viết gì?”. Tôi lắc đầu. Anh cười nói anh viết rằng: “Anh muốn nắm tay em đi hết con đường đời dài rộng” .Nhưng rồi mọi lời hứa hẹn đều như gió thoảng mây bay. Bàn tay ấy đã buông lơi, thôi không còn nắm tay tôi mà tìm đến một bàn tay khác. Những lúc buồn, tôi vẫn vô thức tự vẽ vẽ lên lòng bàn tay mình. Rồi lại tự cười một mình khi nhận ra mình giống hệt một kẻ ngốc.
            Ngày có người con trai cầm tay tôi nói lời cầu hôn, tôi cảm nhận rõ sự gai góc xù xì trong bàn tay ấy. Cảm giác ấy khiến tôi liên tưởng đến bàn tay mềm mại của mối tình đầu, rồi chợt thốt lên: “Sao bàn tay anh xấu thế?”. Anh nhìn tôi, bật cười giải thích, vì nó không được lớn lên trong mượt mà nhung lụa mà lớn lên bởi những gánh nặng mưu sinh, vì nó không được nâng niu mà đã bao phen trầy da chảy máu. Rồi anh nhìn vào mắt tôi, bàn tay siết chặt bàn tay: “Em cứ tin, nó không đẹp nhưng chẳng ngại khó khăn nào cả, hãy cứ vững tâm mà nắm lấy, được không?”.
          Cuối cùng thì tôi đã nhận lời nắm lấy bàn tay ấy, để anh dắt lên xe hoa, để anh lồng vào ngón tay chiếc nhẫn cưới, để anh lau những giọt nước mắt ngày tôi về nhà chồng. Bàn tay ấy đã tự vào bếp nấu cho tôi bát cháo ngày tôi ốm, tự cắm hoa vào lọ những ngày kỉ niệm yêu đương. Bàn tay ấy đã dắt tôi đi qua bao nhiêu ngày tháng chông chênh đan xen những lo toan và niềm hạnh phúc. Đôi bàn tay xù xì nhưng cứng cáp và ấm áp vô ngần.
             Ngày tôi đau tưởng chừng xé ruột để cho chào đời một sinh linh, đứa con gái bé bỏng của tôi sau khi được y tá tắm rửa sạch sẽ được đặt nằm cạnh mẹ. Hai bàn tay nhỏ xíu yếu ớt. Tôi nhẹ nhàng chạm vào bàn tay con, hạnh phúc đến ứa nước mắt. Đó là khi tôi biết rằng mình đã thực sự trưởng thành, và tin rằng mình sẽ mạnh mẽ hơn để có thể che chở cho con, để dắt con đi suốt những tháng năm thênh thang phía trước.
               Những đêm nằm bên con, cầm lấy tay con đặt nhẹ lên môi hôn, chợt nghĩ rằng có lẽ ngày xưa mẹ mình cũng nâng niu và yêu thương mình nhiều đến thế. Rồi một ngày con gái mình sẽ lớn, sẽ lại đặt bàn tay vào một bàn tay khác mà con thương yêu. Chỉ mong con gặp đúng người để tin, và bàn tay không bị buông lơi trong nỗi đớn đau thất vọng.
                Ngày ông nội mất, tôi nghẹn lòng nhìn bà nội cầm tay ông kể lể về những tháng ngày xưa cũ khi ông bà còn trẻ. Hai người đã cùng nhau sống chung hơn nửa thế kỉ với bao nhiêu yêu thương, giận hờn, khổ đau, hạnh phúc. Vậy mà nay tay bà còn ấm, tay ông đã lạnh ngắt rồi. Chẳng ai cưỡng được số mệnh, chẳng ai đâu. Ai rồi cũng sẽ một ngày về nằm trong lòng đất. Có người ra đi trong ồn ào khóc lóc, có người lìa khỏi thế gian trong lạnh lẽo cô đơn. Người ra đi bởi đã trả xong nợ cõi trần. Chỉ là người ở lại sẽ mang nhiều nuối tiếc xót xa khi biết rằng bao nhiêu yêu thương lúc này cũng không thể sưởi ấm cho người được nữa.
                Thỉnh thoảng tôi vẫn đưa tay mình lên trước mặt rồi tự hỏi lại câu chồng mình đã hỏi: Bàn tay này đã nắm bao nhiêu bàn tay? Nhiều, nhiều lắm. Có những cái nắm tay khiến mình nhớ mãi, có những cái nắm tay buông rồi là quên ngay. Có những cái nắm tay thật chặt, cũng có cái nắm tay buông lơi hờ hững. Chợt nhận ra một bàn tay đẹp không phải là bàn tay thon dài mềm mại với những chiếc móng được tỉa tót sơn màu. Một bàn tay đẹp là chìa ra đúng lúc mình cần, nắm tay mình qua những đoạn đường đời chông chênh sỏi đá, dẫu mệt mỏi cũng không buông, dẫu xa xôi cũng không nản.
           Nếu chúng ta đang có những bàn tay để nắm, xin hãy trân trọng từng phút giây. Đừng mơ mộng những bàn tay xinh đẹp của ai kia mà buông lơi bàn tay gần gũi ấm áp ở bên mình. Nắm lấy tay nhau, cử chỉ ấy ấm áp hơn mọi lời nói yêu thương đầu môi chót lưỡi.
Bởi cuộc đời nhiều bất trắc, ai biết được khi nào ai nhắm mắt xuôi tay. Ai biết được khi nào tay mình vẫn ấm áp đây mà bàn tay ai kia đã vô chừng lạnh lẽo. Vậy nên khi sống không đem đến cho nhau sự ấm áp, thì khi lìa khỏi nhân gian có bịn rịn tiếc thương cũng còn ý nghĩa gì?
                                                   Lê Giang
                    ( Song Thu sưu tầm. Nguồn báo DÂN TRÍ )



Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017

LAN MAN HẬU VALENTINE













            Thuở còn tuổi nụ, tuổi hoa, tôi đã đọc ở đâu đó có câu rằng " Hôn nhân là mồ chôn tình yêu". Lớn hơn chút nữa,  tôi lại vô tình nghe thấy một bà có cô con gái khá xinh xắn và  học hành tử tế, cứ đòi yêu một người nào đó mà bà cho là không ổn nên phàn nàn với bạn rằng: " Bây giờ tao chẳng biết làm sao mà tách được chúng ra, để chúng không yêu nhau nữa. Mi có cách nào, bầy cho tao với?". Bà bạn mới thủng thẳng đáp rằng: " Chỉ còn cách là cho chúng lấy nhau thì chúng sẽ hết yêu nhau thôi!". Bà kia  thở dài não nuột và nói: " Tao đang rối cả ruột lên đây mà mày còn đùa được sao?" " Tao đâu có đùa. Tao nói thật đấy chứ. Mày xem, ở cả cái làng này, có đôi nào lấy nhau rồi mà còn yêu nhau được nữa không? Kể cả cái thân tao và mày đây cũng vậy thôi. Khi các chàng chưa lấy được chúng mình thì hẹn non thề biển, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Lúc nào cũng ngọt ngào âu yếm. Nhưng khi đã thành vợ người ta rồi thì còn cảnh đó nữa không? Hay chỉ có dùi đục chấm nước cáy? Đấy là còn chưa kể ối đôi yêu nhau tưởng như chết đi sống lại cũng không thể thiếu nhau. Ấy vậy mà sau khi lấy nhau được vài tháng là thường xuyên thượng cẳng chân hạ cẳng tay nữa mới khốn chứ!"
              Những câu nói đó và cả những thực tế mà tôi từng chứng kiến rồi còn một lô những tiểu thuyết lãng mạn của nhóm "Tự lực văn đoàn" mà tôi đọc được đã ám ảnh nặng nề vào tâm trí tôi. Đến nỗi, tôi đâm sợ lấy chồng. Tôi chỉ thích yêu một ai đó để rồi chẳng bao giờ lấy được nhau và cứ thế trọn đời thương tiếc nhau thôi. Cho nên dù đã vài ba chàng theo đuổi tôi, muốn cùng tôi tiến tới hôn nhân nhưng tôi đều từ chối. Một phần vì tôi chưa thực sự yêu người ta, nhưng chủ yếu là do tôi sợ lấy nhau rồi, người ta sẽ không yêu tôi như khi còn đang yêu nữa.
               Thế rồi tôi gặp chàng và cả hai say nhau như điếu đổ. Do hoàn cảnh riêng éo le nên tôi biết chúng tôi không thể tiến tới hôn nhân. Tôi không buồn vì kết quả đó mà thậm chí còn nghĩ rằng chúng tôi sẽ suốt đời yêu thương, nhung nhớ và tiếc nuối nhau. Để rồi đến trước khi giã biệt cõi đời sẽ nắm chặt tay nhau, nước mắt dàn giụa, không cần nói một lời nào mà vẫn hiểu rằng mình vĩnh viễn yêu nhau, thuộc về nhau trong tâm tưởng. Song sự đời vốn nhiều ngã rẽ bất ngờ. Trời xui đất khiến thế nào, cuối cùng chúng tôi lại thuộc về nhau trong cõi thực của cuộc đời.
               Những năm tháng đầu, dù chúng tôi rất yêu nhau nhưng tôi luôn trong tâm trạng âu lo tình yêu sẽ mất đi theo thời gian. Thế rồi, các con ra đời, cuộc sống nhiều khó khăn thiếu thốn, vất vả cơ cực. Nghề cũ mất rồi, nghề mới chưa quen.Nội ngoại đôi bên đều không thể nương nhờ. Có túp lều con con cũng bị gió mưa làm sập đổ. Đến nỗi người ngoài nhìn vào cảnh sống của chúng tôi cũng phát hoảng hoặc ái ngại thay. Có người còn nói thực rằng: " Tớ mà rơi vào cảnh sống này chắc tớ phải đi ăn cướp" Nhưng hình như chúng tôi chưa bao giờ gằn hắt hay đối sử thô bạo với nhau. Cũng chẳng bao giờ có ý nghĩ làm điều gì không lương thiện để kiếm ăn. Ngược lại chúng tôi đã chung lưng đấu cật, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và vẫn không quên dành cho nhau những phút giây thơ mộng lãng mạn nho nhỏ. Nào là mua tặng nhau chút quà mọn nhân ngày sinh nhật, tổ chức bữa ăn tươi kỉ niệm ngày yêu nhau hoặc ngày chung sống cùng nhau. Đưa các con đi tham quan những danh thắng quanh vùng, dạy các con học hành và viết thư về thăm những người thân ở xa...Cứ thế, cái tâm trạng âu lo thời con gái của tôi đã dần dần mất đi tự khi nào tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết rằng càng ngày chúng tôi càng gắn bó với nhau hơn. Tôi  thấy trống trải đến hoang hoải mỗi khi chàng vắng nhà. Tôi sẽ thức giấc ngay lập tức khi chàng tỉnh dậy...Tôi hiểu ra rằng yêu nhau không chỉ là nhung nhớ bồn chồn, mong gặp gỡ hay rót vào tai nhau những lời đường mật mà còn là cùng nhau nếm trải những sóng gió, những lo lắng trong cuộc sống đời thường, thức trắng bên nhau khi con cái đau ốm…Vì thế, những hành động nhỏ nhất mà chàng dành cho tôi, tôi đều trân trọng vô cùng. Ví như, tôi bị viêm họng, đau lưng, hoặc đau đầu thì khi đi đâu, nói chuyện cùng ai chàng cũng hỏi về điều đó và kiếm về cho tôi những bài thuốc dân gian thường dùng. 
                 Giờ thì chúng tôi đã chung sống cùng nhau ba mươi tư năm có lẻ rồi. Giống như nhiều cặp vợ chồng khác, chúng tôi cũng không trách khỏi những nặng nhẹ, giận hờn. Nhưng tuyệt đối chưa khi nào chúng tôi thóa mạ, xúc phạm danh dự của nhau. Dù trải qua bao sóng gió cuộc đời, chúng tôi vẫn gắn bó cùng nhau, quan tâm lo lắng cho nhau,tôn trọng nhau và giúp đỡ nhau trong mọi lĩnh vực. Cuộc sống bây giờ đã bình ổn, an nhàn, con cái trưởng thành, vợ chồng tôi có chút lương hưu đủ dùng tùng tiệm cho cuộc sống bình thường. Còn nếu bất thường phải chi tiêu gì đó thì vẫn phải dựa vào con . Nhưng được cái các con của chúng tôi đều hiểu chuyện và hiếu đễ nên chúng tôi chẳng phải lo nghĩ gì nhiều. Chúng tôi vẫn sống bên nhau êm đềm và sâu lắng, nhỏ nhẹ và trọn nghĩa vẹn tình , vẫn quan tâm nho nhỏ đến nhau như những ngày đầu chung sống. Vài năm trở lại đây,ngày Valentine , nhờ con gái tư vấn cho bố,tôi còn nhận được từ chàng thanh chocolate ngọt ngào.
           Tôi cám ơn cha mẹ đã cho chúng tôi có mặt trên cõi đời. Cảm tạ Trời Phật đã ban cho chúng tôi mối duyên này. Cám ơn chàng đã đồng hành cùng em trong cuộc sống!

                                                                                         Sao Đỏ: 16-02-2017
                                                                                          Song Thu

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2017

HỎI CẢ GỪNG

         

           (  Em cùng công tác với tôi tại trường QSQK3. Em vốn trẻ trung, điệu đà và nhí nhảnh. Giờ em đã trở thành người bạn vong niên của vợ chồng tôi. Ninhk trên phây của em là Cả Gừng. Tuy khác nhau về thế hệ, nhưng chúng tôi thường hay tụ tập chơi bời với nhau khá rôm rả. Đầu xuân vừa rồi, sau khi tụ tập ăn uống xong, chúng tôi rủ nhau vào nhà em chơi. Biết chàng Đỗ nhà tôi có đi tất bộ đội, em đã tặng chàng hai đôi tất em được phát khi còn công tác và nháy mắt nói đùa rất tinh nghịch:
           - Em cho anh tất. Anh muốn làm gì thì làm
Sau đó, cả hội lại rủ nhau đến nhà tôi chơi. Vườn đỗ của nhà tôi dịp này nhiều quả lắm, tôi hái tặng mỗi người một ít nhân dịp đầu xuân, coi như rau sạch vườn nhà.Để đáp lại cái tính tinh nghịch của em, tôi mới viết tặng em một bài thất ngôn tứ tuyệt, hôm nay xin trình làng blog để phô phang cái sự "thích đùa" của nhóm chúng tôi.)


                      HỎI CẢ GỪNG
Gừng ơi ăn Đỗ thích hay không
Nếu thấy ngọt ngon, mát mát lòng
Tớ sẽ gửi thêm cho chút nữa
Gừng ơi ăn Đỗ thích hay không?

              08-02-2017
              Song Thu

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2017

XƯỚNG HỌA VỚI TẠ ANH NGÔI


( Họa nguyên vận bài THÈM QUÝT của Anh Ngôi)
XÔI HỎNG BỎNG KHÔNG
No Sâm thích Quýt tận quê người
Quên cả trái Đào đang độ tươi
Ngó thấy quả vàng toan với ngắt
Trông chừng múi mọng lại ham xơi
Muốn mua khốn nỗi người không bán
Thèm chén hại thay chủ nỏ mời
Quay lại Nhân Hưng tìm lối cũ
Gọi hoài... bà xã chả buồn ơi

Sao Đỏ 07-02-2017
Song Thu

( Phụ chép bài THÈM QUÝT )

Thèm ăn quýt hái tận vườn người
Giống quýt quả to, ngọt, lại tươi
Vỏ mỏng, da hồng nhìn muốn hái
Múi dày, nước mọng thấy thèm xơi
Buồn vì lúc đến người không bán
Bực bởi khi sang chủ chẳng mời
Chả biết làm răng ngồi bóp bụng
Đành nhìn quýt rụng Nhật Thành ơi !

TT Nam Sách,ngày 7-2-2017
Tạ Anh Ngôi

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

TẬP ẢNH MỪNG THỌ CHÀNG TUỔI 75




                                                  Cùng gia đình con gái cả

                             
                                                  Cùng  gia đình con gái thứ

                                                            
Với gia đình con trai trưởng
Bố cùng con trai thứ

                                                              
Bên gia đình con trai út
Vẫn cùng gia đình cậu út đây
                                                               Đại gia đình
   
                                                                               Sao Đỏ: 04-02-2017
                                                                                Song Thu








                                                         



                  

HỌA THƠ KIM CÚC



 Bài mời họa

VẪN NHƯ XƯA
Thân thể đớn đau hóa chất hành
Tưởng rằng thần chết gọi đi nhanh
Phác đồ tuân thủ người mau khỏe
Ca mổ thành công bệnh chóng lành
Mấy độ da bầm da lại trắng
Vài phen tóc trụi, tóc lên xanh
Đón xuân Đinh Dậu vui bầu bạn
Phơi phới đào mai lộc biếc cành

                   Kim Cúc

Bài họa nguyên vận
QUA CƠN BẠO BỆNH
Gặp khi bạo bệnh đến hoành hành
Cứ ngỡ trần ai giã biệt nhanh
Đâu biết ngành y giờ giỏi thế
Nên cơn bệnh hiểm bỗng an lành
Da vàng ềnh ệch da liền trắng
Tóc rụng tơi bời tóc lại xanh
Lai láng nguồn thơ mừng tết đến
Đào mai đua nở thắm tươi cành

             Sao Đỏ : 04-02-2017
             Song Thu