Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

RÀY ƯỚC MAI AO


( Họa nguyên vận bài MÃI ƯỚC AO của Hương nhãn trời Âu)
 

Bác còn rày ước với mai ao
Thơ phú tình tang mãi dạt dào
Cùng bạn tung hoành cho chí thỏa
Với em ngang ngửa kém ai nào

Giao lưu Âu Á tầm nhìn mở
Đọc sách thánh hiền cốt cách cao
Ngán cảnh nước non chưa chuyển đổi
Nên còn rày ước với mai ao
            23-4-2016
            Song Thu

( Phụ chép bài MÃI ƯỚC AO)

Mấy cuộc thăng trầm vẫn ước ao
Trời cho sức khỏe mãi dồi dào
Chiều chiều với bạn thơ cùng phú
Tối tối cùng em... kém hiệp nào
Đã nguyện đời này tâm đức sáng
Noi gương kiếp trước dạ thanh cao
Bảy mươi tuổi đẹp xuân đương độ
Thế sự vần xoay vẫn ước ao
              Hương nhãn trời Âu

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2016

MẶC ĐẸP TUỔI TRUNG NIÊN

Người xinh mặc váy thật xinh
Đen nhẻm như mình diện chẳng ai coi 

Nghĩ đi nghĩ lại mãi rồi
Cố mua váy đẹp e người  cười chê
Đành làm một cục nhà quê
Quần chùng áo cánh vụng về vậy thôi
Ôi!
                20-4-2016
                Song Thu

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2016

BẮT TAY CON TRẺ!



        Đã quá lâu tớ ko viết gì, hôm nay lại ngồi viết 1 chút ít về giáo dục trẻ, cả nhà nhé.
        Các cha mẹ kính mến, hẳn nhiều vị đã từng nhìn thấy bức ảnh Tổng thống Pu tin ngồi xuống nói chuyện với 1 đứa trẻ. Với tôi, hình ảnh đó đã quá quen thuộc vì khi sống ở NN, tôi thường xuyên nhìn thấy những hình ảnh thú vị như vậy.
        Giáo sư của tôi, một vị giáo sư đáng kính có tiếng tăm trên thế giới với những đóng góp lớn dành cho khoa học đã làm cho tôi bất ngờ khi ông ấy gặp con gái của tôi.
         Con gái tôi mới chỉ 4 tuổi khi đó. Cháu vừa ở VN sang được ít lâu, tiếng Đức còn rất rất kém. Một ngày nọ, trường học của con có chút việc mà tôi lại bận việc nên phải mang cháu theo đến trường.
Ngồi trong phòng làm việc, tôi run run nghĩ đến cảnh ai đó phát hiện ra cháu đang nghịch phá, không cho mẹ làm việc. (Tôi đã tìm đủ mọi cách mà cháu vẫn rất phá phách).
          Bỗng có tiếng gõ cửa nhẹ, giáo sư của tôi bước vào khi tôi cất tiếng mời. Hốt hoảng, lo lắng là cảm giác của tôi lúc đó. Nhưng giáo sư ko để ý đến tôi. Ông nhìn ngay thấy cô con gái tôi đang ngồi bệt xuống sàn (trải thảm) sát chân tôi. Ông bèn bước tới, ngồi xuống và đưa tay ra nói:
- Xin chào, tôi là Achim Schulte. Rất vui được gặp bạn.
Con gái tôi nhìn ông tây to lớn và nhoẻn miệng cười rồi đưa tay ra nắm lấy tay của ông và trả lời.
- Chào ông, tôi là Anh Thư, là con của mẹ Hương.
Hai người líu lo nói chuyện với nhau rất lâu. Ông giáo sư vẫn nắm tay cô bé 4 tuổi một cách nhẹ nhàng và hỏi thăm mọi chuyện ở lớp, ở trường. Ông ấy khoe:
- Tôi có 1 cô con gái nhỏ hơn bạn 1 tuổi. Bé rất thích các cầu thủ đẹp trai.
- Ồ, tôi cũng thích cầu thủ đẹp trai nhưng bố mẹ tôi không thích xem bóng đá, họ hay bật tivi ca nhạc và tôi cũng thích các cô chú hát rất hay.
…..
Phải mất hơn 10 phút thì cuộc nói chuyện thân mật và đầy tôn trọng đó mới ngừng lại với lời của giáo sư:
- Xin lỗi bạn, giờ tôi có một chút việc cần nói chuyện với mẹ bạn. Bạn có thể vui lòng ra chỗ góc kia chơi một mình được không.
- À, ok.
        Nói rồi, cô con gái của tôi vui vẻ đứng dậy, đi ra góc xa xa để ngồi chơi và hoàn toàn không có chút tò mò gì hay đòi hỏi gì. Cả ngày hôm đó, con gái tôi đã rất ngoan, rất biết ý nên tôi có thể làm việc mà không bị cháu quấy rầy chút nào.
         Câu chuyện này đã xảy ra cách đây 10 năm nhưng nó còn nguyên trong tâm trí tôi. Đó là một bài học lớn dành cho tôi trong khi giáo dục con gái mình. Tôi chợt hiểu: “nếu chúng ta coi con trẻ là thứ phá phách, không đáng tin cậy, một dạng người dưới, cần giáo dục và quản lý thì đứa trẻ sẽ là như vậy và chúng ta sẽ rất mệt mỏi để giáo dục chúng”
       Nhưng nếu chúng ta tôn trọng trẻ, coi chúng như một thành viên đáng kính (y như người lớn) thì chúng sẽ nhanh chóng nắm bắt được điều này và sẽ cư xử đàng hoàng và đĩnh đạc ngay lập tức mà không có một hành vi phá phách hay đòi hỏi nào.
        Hình ảnh 1 người lớn ngồi xuống bắt tay đứa trẻ một cách kính cẩn và tôn trọng là hình ảnh mà tôi thường thấy trong khi ngao du ở trời Âu. Chỉ một hành vi đó thôi cũng nói lên được sự tôn trọng mà đám người lớn Âu đó dành cho lũ trẻ. Và đó cũng là câu trả lời tại sao lũ trẻ Âu thường có thái độ tự tin, thoải mái và đĩnh đạc đến thế.
        Dạy con, đó là một quá trình thật sự thú vị, một trải nghiệm tuyệt vời. Trong quá trình này, những câu chuyện nho nhỏ dễ thương kia có khi trở thành bài học thật sâu sắc cho những người làm cha làm mẹ chúng ta.
Rất mong các bậc cha mẹ tìm thấy điều bổ ích trong câu chuyện nho nhỏ của con gái tôi.
Trời xuân mát mẻ dễ chịu, chúc cả nhà một buổi tối an lành.

                              Vũ Thu Hương
       ( Song Thu sưu tầm. Nguồn Facebook Hương Vu Thu)

Thứ Tư, 6 tháng 4, 2016

HỎI TRỜI


Qua thanh minh rồi đấy
Sao trời không xanh trong
Cứ nặng nề u ám
Xám một màu tàn đông

Trời ơi có biết không
Dân tình nơi hạ giới
Ghét mịt mờ tăm tối
Đến thẳm sâu khôn cùng

Bao giờ thỏa niềm mong
Đổi thay màu u am
Thành trong xanh sáng láng 
Hòa chung cùng mênh mông?
            06-4-2016
            Song Thu

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

BUỒN



Trăng buồn
 hao khuyết mong manh
Gió buồn
 rơi khẽ trên nhành liễu nghiêng
Nắng buồn 
nhòa nhạt chiều êm
Mây buồn 
u ám cả miền sơn khê
Em buồn 
ngồi lặng tái tê
Bơ phờ tóc rối ủ ê giọt sầu

              02-4-2016
              Song Thu