Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

CHUYỆN MỚI KỂ VỀ NÀNG CHÂU LONG

  
           
 (Từ xưa đến nay, xem chèo Lưu Bình Dương Lễ, người người đều tấm tắc khen tình bạn đẹp đẽ , cao cả và độc đáo đến có một không hai của Lưu Bình Dương Lễ cũng như đặc biệt ngưỡng mộ đức tính thủy chung của Châu Long và cảm phục hành động thay chồng nuôi bạn của nàng. Tôi cũng cứ mặc nhiên lĩnh hội tinh thần vở chèo này như thế. Vậy mà hôm nay, nhận bài thơ của một thượng tá công an đã nghỉ hưu ( bạn của gia đình tôi), tôi bỗng giật mình vì một suy nghĩ khác về tình cảnh của Châu Long mà anh đã gửi gắm vào thơ. Tôi thích cách phản biện lại vấn đề qua thi phẩm nhỏ này nên đưa về đây khoe cùng mọi người )

Thương thay một ánh trăng vàng
Chàng ngồi đọc sách còn nàng se tơ
Ba năm... cho đến bao giờ
Ánh đèn xé ruột, đường tơ lệ trào

Ước gì trong giấc chiêm bao
Em bỏ khung cửi em vào với anh
Ước gì trong mái nhà tranh
Duyên tình oan nghiệt ta thành lứa đôi
Chàng Dương chối bỏ em rồi
Em không làm tượng cho đời ngợi khen

Một đêm thổn thức trước đèn
Châu Long hờn giận buồn ghen một mình
Trăng vàng khêu gợi duyên tình
Thế gian ai biết cho mình trăng ơi./.

               Phạm Xuân Vinh

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

NGHĨ TỪ CÂU CHUYỆN : "CÁI HANG"


          “Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, có một cái hang và có một cộng đồng lớn sống trong cái hang đó. Vì cái hang ấy vô cùng lớn với các ngóc ngách rất lắt léo và cộng đồng ấy đã sống ở đó qua nhiều thế hệ, nên lâu ngày họ mặc nhiên tin rằng cái hang ấy là cả thế giới và ánh sáng từ đống lửa trong hang là ánh sáng duy nhất mà họ có. Cho đến một ngày nọ, có một người bỗng vô tình lọt ra được ngoài hang.

           Ban đầu, anh ta cảm thấy đau đớn vì bị lóa mắt trước ánh mặt trời và cơ thể chưa thích ứng được với khí hậu và thời tiết của thế giới bên ngoài. Nhưng khi đã quen dần và cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời, sự sinh động huyền ảo của vạn vật, của cỏ cây hoa lá, anh ta nhận ra rằng đây mới thực sự là thế giới của “con người”. Anh ta quyết định quay trở về hang và ra sức thuyết phục, tìm cách đưa mọi người rời hang để về với thế giới. Thế nhưng, sau khi nghe anh ta kể câu chuyện ở thế giới bên ngoài hang, những người trong hang không những không tin, mà còn quyết định giết chết anh ta, vì cho rằng đó là những điều bịa đặt, và vì lo sợ rằng, những nỗ lực và việc làm của anh ta sẽ gây ra sự rối loạn, cũng như đe dọa cuộc sống êm ấm hạnh phúc bao đời của cộng đồng trong hang…”.
         Mỗi khi ngẫm nghĩ về câu chuyện này, tôi lại tự hỏi mình rằng: Mình đã “rời hang” chưa? Gia đình mình, tổ chức mình, cộng đồng mình… đã “rời hang” chưa? Nếu mình đã rời hang và ra với ánh sáng thì thật là tuyệt vời. Nhưng nếu vẫn còn ở trong hang và mình cũng biết rõ điều đó (và đang từng bước tìm cách rời hang) thì cũng không phải là điều tệ hại. Còn nếu mình đang ở trong hang mà lại cứ tưởng rằng đã rời hang rồi và ra với ánh sáng rồi thì thật là bất hạnh. Nhưng có một điều còn bất hạnh hơn vô vàn lần, đó là, mình đã thực sự rời hang rồi, nhưng không phải là “rời hang” để ra “ánh sáng”, mà là rời cái hang này để rồi lại chui vào một cái hang khác, to hơn, tăm tối hơn, nhưng mình lại không hề nhận ra điều đó…
            Và mỗi con người, ai cũng có thể có đến mấy “cái hang” (chứ không phải chỉ một). Gia đình mình, tổ chức của mình, xứ sở mình, và thậm chí cả thế giới này đều có thể là những cái hang. Nhưng, “cái hang” to nhất, tăm tối nhất chính là cái hang “vô minh và ấu trĩ” bên trong con người của mình.
            Nếu như hành trình khai minh bản thân, đưa bản thân “rời hang” đã khó, thì hành trình khai minh xã hội, dẫn dắt cộng đồng mình và cùng cộng đồng mình “rời hang” lại càng gian nan gấp bội phần. Đó là một hành trình đầy gian khó, rất dài lâu và nhiều hiểm nguy, nhưng là một hành trình tất yếu mà chắc hẳn ai trong chúng ta cũng thấy rằng không thể không bước tiếp.
                      ( Song Thu sưu tầm. Nguồn Facebook : Mõ làng Long Hưng)

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

TÊN EM LÀ PHẤN

    
     

( Sắp đến ngày 20-11, một bạn blog gửi tặng Song Thu mẩu chuyện vui này. Song Thu đưa lên đây mời mọi người đọc cho vui ạ)


        Bước vào năm học mới , các cô giáo thường đi đến từng bàn làm quen với các em , xếp chỗ ngồi và xếp tổ. Thí dụ như - Em tên gì nào ? Dạ em tên Hương. Ừ , ngoan , cô xếp em vào tổ 1...v.v. Đến một bé trai , nó cúi gầm mặt không dám nhìn cô. Cô giáo nhẹ nhàng hỏi - Nào em tên gì, nói cho cô biết , cô xếp tổ cho em. Nó vẫn gãi đầu lý nhí trong cổ họng không nên lời . Mãi sau, được cô hứa cho làm...tổ trưởng , nó mạnh dạn nói:
- Thưa cô , tên em xấu lắm.
Cô giáo động viên:
- Không sao đâu em. Tên gọi mà xấu đẹp gì. Nào tên em là gì để cô ghi sổ, còn nhiều bạn đang chờ em đấy.
Nó gãi tai , nghiêng cái đầu bù xù về phía cô:
- Dạ , tên em là cái cô hay cầm đấy ạ.
Cô giáo chững lại suy nghĩ, nào là tên em xấu , nào là cái cô hay cầm... rồi à lên :
- Cu hả? Trần văn Cu hay Lê văn Cu?
Thằng bé hốt hoảng như bị điện giật , gào lên
- Không ạ. Tên em là Phấn !
                        ( Song Thu sưu tầm. Nguồn blog Tan _262)

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

ĐÚNG LÀ ĐỒ HÀNG XÓM KHÔNG BIẾT ĐIỀU

  


( Hồi rày bỗng dưng mất tiêu cảm hứng viết bài zùi. Buồn quá đi! Hôm nay lang thang trên mạng gặp mẩu truyện vui nho nhỏ này, Song Thu lôi nó về đây mời anh chị em và bạn bè blog thư giãn ạ)   

         Chuyện kể rằ
ng: Một lần bà A đi thăm con thăm cháu mới đưa cho ông xã 100 ngàn đồng và dặn rằng: Mọi thứ đồ ăn thức uống tôi đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi để trong tủ lạnh ấy. Ông muốn ăn gì thì cứ lấy ra mà chế biến cho hợp khẩu vị. Nếu bí bách quá thì nhờ cô hàng xóm giúp cho.
          Nghe vợ dặn thế, mắt chàng sáng bừng lên.
Sau vài tuần vợ trở về, chồng hào hứng khoe: Này nó lấy rẻ lắm. Có 30 ngàn một lần thôi. Lần cuối còn thừa 10 ngàn anh boa cho nó luôn.
          Vợ giẫy nảy lên: Trời ơi là trời 30 ngàn còn rẻ cái nỗi gì. Mọi lần nó đi vắng, chồng nó sang đây tôi toàn cho không thôi, có lấy đồng nào đâu. Đúng là đồ hàng xóm không biết điều!

                                                              Song Thu sưu tầm

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2016

TOÀN VĂN BÀI PHÁT BIỂU CỦA BÀ HILLARY CLINTON

 




Hillary Clinton kêu gọi mọi người chấp nhận kết quả bầu cử, đồng thời cổ vũ mọi người nỗ lực theo đuổi ước mơ dù có gặp thất bại.


Hillary Clinton ngày 9/11 gửi lời tạm biệt đến người ủng hộ và đội ngũ nhân viên chiến dịch tại khách sạn New Yorker ở Manhattan. Đây là bài diễn văn đầu tiên của bà sau khi thất bại trước Donald Trump trong cuộc bầu cử tổng thống. Dưới đây là nội dung bài phát biểu.

Cảm ơn các bạn. Một đám đông rất hồ hởi. Cảm ơn tất cả các bạn.

Cảm ơn rất nhiều vì đã ở đây. Tôi cũng yêu tất cả các bạn. Đêm qua tôi đã chúc mừng Donald Trump và đề nghị làm việc cùng ông ấy vì lợi ích của đất nước.

Tôi hy vọng rằng ông ấy sẽ là một tổng thống thành công của tất cả người Mỹ. Đây không phải là kết quả chúng ta muốn hay đã nỗ lực phấn đấu. Tôi xin lỗi vì chúng tôi không giành chiến thắng trong cuộc bầu cử này với những giá trị chúng tôi chia sẻ và tầm nhìn chúng tôi đặt ra cho đất nước.

Nhưng tôi cảm thấy tự hào và biết ơn về chiến dịch tuyệt vời mà chúng tôi xây dựng với nhau. Một chiến dịch bao quát, đa dạng, sáng tạo, ngoan cường và tràn đầy sinh lực. Các bạn là những người đại diện tốt nhất cho nước Mỹ, và được là ứng viên của các bạn là một trong những vinh dự lớn nhất của cuộc đời tôi.

Tôi biết các bạn thấy thất vọng như thế nào, bởi vì tôi cũng cảm thấy như vậy, và hàng chục triệu người Mỹ đã đặt hy vọng và ước mơ vào nỗ lực này cũng thế. Nỗi đau này sẽ còn kéo dài.

Nhưng tôi muốn các bạn ghi nhớ điều này. Chiến dịch của chúng tôi không bao giờ chỉ xoay quanh một người hay một cuộc bầu cử. Chúng tôi hướng về đất nước chúng ta yêu thương và xây dựng một nước Mỹ đầy hy vọng, rộng mở với mọi người và hào hiệp. Chúng tôi đã thấy đất nước bị chia rẽ sâu sắc hơn chúng tôi nghĩ. Nhưng tôi vẫn tin vào nước Mỹ, và tôi sẽ luôn như vậy.

Và nếu các bạn cũng thế, thì chúng ta phải chấp nhận kết quả này và hướng về tương lai. Donald Trump sẽ trở thành tổng thống của chúng ta. Chúng ta nên mở lòng và cho ông ấy cơ hội lãnh đạo. Nền dân chủ của chúng ta coi trọng việc chuyển giao quyền lực hòa bình.

Chúng ta không chỉ tôn trọng mà còn trân trọng điều đó. Việc làm nổi bật sự tôn trọng pháp trị; nguyên tắc mọi người đều bình đẳng về quyền lợi và vị thế; tự do sùng bái và bày tỏ ý kiến. Chúng ta tôn trọng và trân trọng những giá trị này và chúng ta phải bảo vệ chúng.

Tôi muốn nói thêm rằng nền dân chủ của chúng ta đòi hỏi sự tham gia của các bạn, không chỉ mỗi 4 năm, mà là toàn bộ thời gian. Vì vậy, hãy làm tất cả những gì có thể để thúc đẩy những mục tiêu và giá trị mà tất cả chúng ta trân trọng, đồng thời bảo vệ đất nước và hành tinh. Hãy khiến nền kinh tế có lợi cho tất cả mọi người, không chỉ những người ở tầng lớp thượng lưu.

Hãy phá vỡ rào cản kìm chân bất kể người Mỹ nào vươn tới ước mơ của họ. Chúng tôi đã dành một năm rưỡi để kết nối hàng triệu người từ khắp mọi nơi trên đất nước để cùng cất tiếng nói: chúng tôi tin giấc mơ Mỹ là đủ lớn cho tất cả mọi người, từ mọi chủng tộc và tôn giáo, đối với cả nam giới và phụ nữ, với những người nhập cư, cộng đồng LGBT (đồng tính, song tính và chuyển giới) và người khuyết tật. Cho tất cả mọi người.

Tôi rất vinh hạnh khi được đứng đây với tất cả các bạn. Tôi muốn cảm ơn Tim Kaine và Anne Holton - đối tác của tôi trong hành trình này.

Tôi rất vui khi thân thiết hơn với họ và điều cho tôi hy vọng lớn cùng niềm an ủi là ông Tim vẫn đứng vững trên tiền tuyến đảng Dân chủ của chúng ta, đại diện cho bang Virginia tại thượng viện.

Tôi muốn gửi lời đến Barack và Michelle Obama rằng đất nước nợ hai người lòng biết ơn. Chúng tôi cảm ơn hai người vì sự lãnh đạo khéo léo và kiên định đã có ý nghĩa đối với rất nhiều người Mỹ và người dân trên toàn thế giới. Và với Bill và Chelsea, Mark, Charlotte, Aidan, những người anh em và toàn thể gia đình, tôi yêu mọi người nhiều hơn tôi có thể bày tỏ.

Mọi người đã đi lại khắp đất nước, thậm chí cả bé Aidan 4 tháng tuổi cũng đồng hành với mẹ trong các chuyến đi. Tôi sẽ luôn biết ơn những người tài năng và tận tụy tại trụ sở của chúng tôi ở Brooklyn và trên khắp đất nước.

Các bạn đã đổ tâm huyết vào chiến dịch này. Một số người trong các bạn là những người kỳ cựu, đã từng tham gia các chiến dịch khác. Còn đối với một số người, đây là chiến dịch đầu tiên. Tôi muốn tất cả các bạn biết rằng các bạn là đội ngũ tốt nhất một người có thể mong đợi.

Và gửi đến hàng triệu tình nguyện viên, các nhà lãnh đạo cộng đồng, nhà hoạt động và các tổ chức công đoàn, những người đã đến từng nhà gõ cửa, trò chuyện với hàng xóm, đăng trên Facebook - thậm chí cả các trang Facebook cá nhân bí mật để ủng hộ tôi, tôi muốn tất cả mọi người bước ra phía trước và đảm bảo rằng tiếng nói của các bạn được nghe thấy.

Với những người đã đóng góp, thậm chí là khoản nhỏ như 5 USD, đó là động lực giúp chúng tôi vận hành chiến dịch, cảm ơn các bạn. Với tất cả chúng ta và người trẻ nói riêng, tôi hy vọng các bạn sẽ nghe điều này – như Tim đã nói, tôi dành toàn bộ cuộc đời để đấu tranh cho những gì tôi tin tưởng.

Tôi đã gặp thành công và cả thất bại, đôi khi rất đau đớn. Nhiều người trong số các bạn đang trong giai đoạn chập chững trong nghề nghiệp hay sự nghiệp chính trị - các bạn cũng sẽ gặp thành công và thất bại.

Việc thất bại rất đau đớn, nhưng đừng bao giờ từ bỏ niềm tin vào việc chiến đấu cho lẽ phải, vì việc đó đáng để làm.

Vì vậy chúng tôi cần các bạn tiếp tục chiến đấu, hiện giờ và cả suốt cuộc sống sau này. Tôi muốn nhắn nhủ với những người phụ nữ, đặc biệt là những cô gái trẻ - những người đã đặt niềm tin vào chiến dịch này và tôi: Tôi muốn các bạn biết rằng không có gì khiến tôi tự hào hơn là được làm người che chở cho các bạn.

Giờ đây, tôi biết chúng ta vẫn chưa phá vỡ "trần kính" cao nhất và khó khăn nhất, nhưng một ngày nào đó một người nào đó sẽ làm được, và hy vọng việc đó xảy ra sớm hơn chúng ta nghĩ.

Và hỡi những cô bé, đừng bao giờ nghĩ rằng các cháu không đủ quan trọng, mạnh mẽ và xứng đáng với tất cả cơ hội trên thế giới để theo đuổi và đạt được ước mơ của chính mình.

Cuối cùng, tôi rất biết ơn đất nước và những gì đất nước đã trao cho tôi.

Tôi luôn tự hào rằng tôi là người Mỹ, và tôi vẫn tin tưởng sâu sắc rằng nếu chúng ta đứng cùng với nhau, làm việc cùng nhau khi tôn trọng khác biệt của nhau, củng cố niềm tin và tình yêu đối với đất nước này, tương lai tươi đẹp sẽ luôn ở phía trước.

Bởi vì, các bạn biết đấy, tôi tin rằng chúng ta mạnh mẽ khi ở bên nhau và chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên phía trước. Và các bạn đừng bao giờ hối hận vì đã đấu tranh cho điều đó. Kinh Thánh đã nói rằng chúng ta sẽ gặt hái thành công nếu kiên trì. Các bạn của tôi ơi, đừng chán chường và mất nhiệt huyết, vì sẽ còn nhiều "mùa vụ" đến và có nhiều việc phải làm.

Tôi vô cùng vinh dự và biết ơn vì đã có cơ hội đại diện cho tất cả các bạn trong cuộc bầu cử này. Mong Thượng đế ban phước lành cho các bạn và nước Mỹ.



                                                                          Dịch giả: Phương Vũ
                                                             ( Song Thu sưu tầm )
  

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

CHUYỆN KHÔNG ĐÂU !!


             Bu tui và cậu con trai tán hết chuyện tếu để cười, lại quay sang nói chuyện nghiêm túc. Tuấn bảo cơ quan con hợp tác với một doanh nghiệp Hàn Quốc. Sếp giao con làm việc với một tay đối tác tên là Kim, có vợ Việt nhưng không biết tiếng Việt. Chàng Kim vui vẻ, dễ tính, không câu nệ ba chuyện nguyên tắc vặt vãnh, trừ một chuyện mà con thấy lạ lùng…
         Hôm ấy con và Kim đi ô tô từ Nha Trang lên Đà Lạt để tìm hiểu khách sạn BAVICO. Phía Hàn muốn thuê tầng trệt BAVICO để kinh doanh làm ăn lâu dài. Xe đến đèo Hòn Giao thì Kim vỗ vai con, này ông Tuấn tôi dò lý trình thì đây là nửa con đường nối biển và hoa rồi. Chúng ta đi trong mây, bồng bềnh trong gió núi, phải dừng lại ghi hình và chạm cốc để nhớ mãi cái giây phút thiên đường này.
       Hai đứa kéo nhau vào một quán nhỏ ven đường. Cô chủ quán đon đả, mời hai anh dùng bia Heineken với khô nai Đà Lạt, khô thiều Nha Trang…Xong cuộc nhậu, con ra xe nổ máy, Kim còn nán lại chụp mấy kiểu cô chủ quán cười tươi như hoa mimosa. Nhưng Kim lên xe với vẻ mặt không tươi tắn như khi bước chân vào quán. Bỗng anh ta vỗ vai con, ông Tuấn phiền ông quay lại chỗ quán bia hộ. Sao thế, Kim bỏ quên cái gì sao. Không, tôi không quên gì cả, nhưng khi tôi ra khỏi quán cô chủ vẫy vẫy tay nói xia xia, xia xia tức cô ta nhầm tôi là người Trung Quốc. Ôi giời, cô ấy nhầm thế thì ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới chứ. Không Tuấn ạ, tôi phải là tôi của nước Hàn, chớ không thể là người Trung Quốc. Trong đầu tôi cứ bị ám ảnh rằng đã có một tích tắc mình không còn là dân Hàn nữa, không, không thể được. Tuấn quay xe lại và cải chính với cô chủ quán hộ tôi. Tôi năn nỉ mà. Nhưng hỡi ôi, khi quay lại thì cô giúp việc bảo chị chủ vừa ra khỏi quán đi đâu không rõ….Hai đứa lên xe ngồi, Kim căng mắt chờ xem bóng dáng cô chủ quán xuất hiện. Con bật ghế ra nằm, miên man nghĩ về anh chàng đối tác kì lạ đến mức kì cục người Hàn Quốc tên là Kim.
         Bu hỏi, chúng mày chờ đến bao lâu, con cũng không biết nữa chỉ nhớ là đang ngủ ngon lành thì Kim lay vào vai. Tuấn, Tuấn, dậy, dậy… Sau khi cải chính với cô chủ quán xong, con dấn ga tăng tốc và nhìn vào gương chiếu hậu vẫn thấy cô ta đứng há miệng nhìn theo. Hihi có lẽ cô ấy nghĩ hai cha này không điên thì cũng khùng khùng sao đó.
                                             Bu Lu Khin
                                  ( Song Thu sưu tầm. Nguồn facebook Bu Lu Khin)

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2016

TÙY DUYÊN



(Ảnh: tientri.net)
Người xưa tin rằng mọi việc ắt đều là “tùy duyên” đến và đi cũng thuận theo tự nhiên, không miễn cưỡng mà thản nhiên, điềm tĩnh đón nhận sự việc, có người lý giải chữ duyên này theo góc độ khác, nếu mà tin vào chữ duyên ấy thì phấn đấu để làm gì? Cố gắng để làm gì?… Người xưa tin rằng mọi sự vận động đều thuận theo một quy luật của nó, chữ duyên cũng chính là thuận theo đạo mà hành xử.
Khi làm một việc nào đó mà bạn để tâm mong muốn đạt được kết quả tốt nhưng có khi lại trái lại không được như ý, làm bạn thất vọng hoặc dẫn đến tiêu cực và làm bản thân căng thẳng hơn. Vậy thì thuận theo tự nhiên nó cũng là một quy luật và cũng là cảnh giới của buông bỏ, không còn nghĩ nhiều về việc đó “Làm mà chẳng cầu” đối đãi với hết thảy sự việc với tâm thái an hòa.

Con người thế gian, nếu như so đo, tính toán quá nhiều thì sẽ tạo thành một loại ràng buộc, bị mê lạc quá lâu thì sẽ tạo thành một loại gánh nặng. Vì vậy, không cần quá để ý, khi có được điều gì hãy thật lòng trân quý, khi mất đi điều gì cũng đừng đau khổ tiếc nuối. Để ý quá nhiều, quá sâu sẽ khiến bạn mất đi một nửa hạnh phúc, xem nhẹ hết thảy sẽ khiến cuộc sống thăng hoa hơn, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

moi-viec-deu-tuy-duyen-2
(ảnh: phototraces.net)

Người xưa cũng có câu:
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ Vô duyên diện kiến bất tương phùng…
Xin kể câu chuyện được nghe lại nguồn gốc xuất xứ của hai câu thơ này:
Ngày xưa, ở một thủ phủ thuộc tỉnh Triết Giang, có 1 viên ngoại giàu có. Vợ mất sớm, để lại cho ông cô con gái xinh đẹp. Viên ngoại rất mực thương yêu và chăm sóc cô con gái. Đến tuổi xuân hồng, cô gái rất xinh đẹp có tài, sắc, cầm, kỳ, thi, họa… đủ cả. Viên ngoại cũng bắt đầu kén rể, nhưng chưa có chàng trai nào làm ông hài lòng.
Một hôm, trong sân nhà viên ngoại xuất hiện cùng lúc ba chàng trai, người nào cũng khôi ngô tuấn tú. Đặc biệt, mỗi chàng đều có một biệt tài khó ai sánh bằng: Chàng trai thứ nhất có đôi chân thiên lý mã, có thể chạy cả ngàn dặm không biết mỏi. Chàng trai thứ hai có tài bắn cung bách phát bách trúng. Chàng trai thứ ba có tài làm thơ, có thể một lúc làm cả ngàn bài thơ hay với nét chữ rồng bay phượng múa…
Viên ngoại phân vân lắm… khi con gái chỉ có một. Ông hẹn cùng ba chàng trai , sáng mai có mặt ở sân nhà ông từ sớm để đua tài kén rể.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh chưa lan hết sân nhà viên ngoại, thì ba chàng trai đã có mặt. Trong sân, cả đêm hôm qua, gia nhân nhà viên ngoại gần như không ngủ, để vót cho xong bó cung tên lớn, và mài cho đầy 1 nghiên mực tàu thật to…
Viên ngoại ra lệnh: Chàng trai thứ nhất, phải chạy đến kinh thành Tràng An, mượn cho bằng được chiếc trống Tràng An về cho ông. Chàng trai thứ hai, phải bắn cho rụng hết lá những cây ngô đồng trước ngõ nhà ông. Chàng trai thứ ba, phải viết cho xong 3.000 bài thơ trên giấy hoa tiên, không được trùng ý. Ai báo công trước nhất sẽ được ông chọn gả con gái.
Sau tiếng trống lệnh, loáng một cái, chàng trai có đôi chân thiên lý mã đã mất hút, không để lại dù một dấu bụi hồng. Thế rồi, người ta chỉ còn nghe từng âm thanh… vút… tách của cung tên tra vào nỏ… bắn đi… lá ngô đồng rụng lả tả… Riêng chàng trai thứ ba, được mời đến dưới giàn hoa thiên lý, nơi đã để sẵn bút nghiên để chàng làm thơ. Bên hiên, giai nhân đang e ấp mỉm cười, nghiêng đầu thêu cặp gối rồng phụng cho ngày vu quy… Chàng trai cắm cúi múa bút, từng tờ giấy hoa tiên bay xuống như bướm lượn, gia nhân nhà viên ngoại cũng sẵn sàng đón lấy, xếp lại ngay ngắn…
Trời đã quá trưa, chàng thi sĩ vươn vai đứng dậy… Chàng vừa hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Nhìn ra ngoài ngõ, lá ngô đồng mới rụng hơn một nửa, bóng dáng người có đôi chân thiên lý vẫn mịt mù…
Cô gái cũng vừa nghỉ tay, nhẹ nhàng đến bên giàn hoa lý, mỉm cười cúi xuống rót trà mời chàng trai. Trước khung cảnh thơ mộng cùng nụ cười đẹp như thơ kia, chàng trai đã viết (tạm dịch):
Ung dung trời đã xế trưa Thơ ba ngàn bản cũng vừa viết xong Ngoài kia xa dấu bụi hồng Bên hiên cành lá ngô đồng chưa vơi Dấu yêu nhẹ mỉm môi cười Ta nghe đồng vọng một lời phu thê!
moi-viec-deu-tuy-duyen-3
Chàng thi sĩ tính ngâm tặng nàng, người mà chàng nghĩ chắc chắn là vợ mình. Nhưng chưa kịp. Thì… chao ôi… đất trời như sụp lở dưới chân…, bên tai chàng ầm vang tiếng trống cùng tiếng hét lên vui mừng của chàng trai có đôi chân ngàn dặm:
– Thưa nhạc gia, con đã đem được trống Tràng An về đây rồi!
Cô gái nhìn chàng thi sĩ, ngậm ngùi, người mà mới vài phút trước thôi, cô cũng nghĩ sẽ là phu quân. Để an ủi chàng trai, cô đã tặng chàng 4 câu thơ:
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ Vô duyên diện kiến bất tương phùng
Ẩm thị ngã trà hoàn ngã trản Tràng An chi cổ dĩ bồng bồng
Tạm dịch:
Ngàn năm duyên may tình vẫn gặp  Vô duyên đối mặt sự không thành 
Chàng uống trà xong, xin trả chén  Tràng An đã giục trống liên thanh!
Cổ nhân có câu “Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu”, có ý rằng, khi điều gì đó đã được sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm. Còn nếu điều gì không được sắp đặt trước rồi thì không ai có thể làm nó xảy ra, vậy cần gì phải cố sức để thay đổi nó?
Làm người học được cách điềm nhiên đối đãi với hết thảy, dùng bình tĩnh để đối đãi với mọi sự công bằng và bất công bằng trong cuộc sống, thản nhiên tiếp nhận mọi sự an bài hợp ý và không hợp ý mình. Ấy mới là cách đối đãi của bậc trí huệ.
“Có duyên mà không có phận, có phận mà không có duyên” đều là một phần trong sinh mệnh, nó không nên trở thành bước đệm dẫn bạn đến bước đường cùng của cuộc đời. Đừng vì “duyên đi” mà sinh ra tâm oán thù, lòng oán hận.
Sống trên đời, điều gì đến thì hãy quý trọng, điều gì phải đi thì nên buông tay, như thế mới sống được tự do tự tại thực sự. Sống thuận theo tự nhiên là một loại trí tuệ, cũng là một loại cảnh giới cao của người giác ngộ.
                                                                           Thanh phong
                                                                  ( Song Thu sưu tầm)