“Em gái Mường Phăng”, năm nay tròn 100 tuổi, đã bật khóc trước di ảnh
Đại tướng. Những giọt nước mắt đục mờ lăn dài trên đôi má nhăn nheo, của
một người đã sống đến trăm tuổi, nếm đủ đắng cay vinh nhục được mất của
cuộc đời, tưởng chừng chẳng còn gì khiến bà rơi nước mắt. Những chàng
trai áo đỏ của đội tuyển U19 quốc gia, băng tang đính ngay dưới lá cờ tổ
quốc bên ngực trái đứng lặng yên 1 phút mặc niệm tưởng nhớ Đại tướng Võ
Nguyên Giáp trước một trận đấu vòng loại U-19 châu Á ở Kuala Lampur,
Malaysia. Người lính già Phàng Sao Vàng quân phục bạc thếch bụi thời
gian, ngực đỏ huy chương, ống thấp ống cao, giơ tay ngang vành mũ chào
người “Anh Cả”. Một phụ nữ nhà quê vượt hàng ngàn cây số từ Bình Dương
ra Hà Nội, chỉ để đặt bên tường một đóa hoa huệ trắng. Cô gái trẻ đứng
bần thần mắt đẫm lệ. Giai điệu trầm hùng bi ai của bản “hồn tử sĩ” được
người nghệ sĩ đường phố tấu lên trong cảnh đoàn người miên man trầm mặc
bước trong ánh nắng vàng vọt cuối thu. Một cậu bé tựa lưng vào vai người
cha, mệt mỏi vì chờ đợi nhưng tay vẫn nắm chặt tấm ảnh của vị đại tướng
nhân dân. Nhân dân đã tổ chức “Quốc tang” cho ông ngay từ tối ngày
4.10, và trắng đêm, với tràn ngập những hình ảnh, những dòng vĩnh biệt
trên mạng xã hội. Đến nỗi không ai nỡ viết một điều gì khác.
Nếu còn cần có thêm một con số thì đó là 11 ngàn người đã đến bái biệt Đại tướng Võ Nguyên Giáp. 11 ngàn người trong chỉ một buổi chiều.
Chúng ta đang chứng kiến điều gì vậy?
48h qua, biết bao nhiêu từ ngữ nói về ông, viết về ông đã xuất hiện. Một huyền thoại, một biểu tượng…Với vô vàn những tính từ: Kiệt xuất, lẫy lừng…Nhưng nói về tướng Giáp, không có gì ngắn gọn, súc tích và đầy đủ hơn đôi câu đối của Giáo sư Vũ Khiêu đã tặng ông “Võ công truyền quốc sử/Văn đức quán nhân tâm”. Nói về tướng Giáp, không gì giản dị và cao quý hơn hai chữ “Anh Cả” mà những người lính dùng để gọi vị tư lệnh của mình. Và nói về tướng Giáp, đồng bào các dân tộc Điện Biên gọi ông là “Ải pú tạp xấc” (ông nội đánh giặc). Còn nhân dân, nói về ông bằng một chữ NGƯỜI.
Những giọt nước mắt của cả dân tộc đang cho thấy đó không chỉ là niềm tiếc thương, ngưỡng mộ, tự hào về một vị tướng tài đã đi vào sử sách như Alexander Đại Đế, như Napoleon, một vị tướng mà ngay kẻ thất trận cũng cúi đầu bái phục.
Chúng ta đang được chứng kiến những gì đẹp đẽ nhất của lòng dân khi cả dân tộc đang xích lại gần nhau trong một nỗi đau chung. Tướng Giáp có lẽ sẽ ngậm cười nơi chín suối khi chính ông một lần nữa chứng minh tinh thần dân tộc nằm trong chính mỗi người Việt Nam, một tinh thần dân tộc chỉ có thể nghiêng mình trước một nhân cách lớn chứ không bao giờ quỳ gối trước bất cứ kẻ thù nào.
Sau gần nửa thế kỷ, đất mẹ mới thêm một lần chứng kiến những giọt nước mắt dân tộc khi “Bao nhiêu nước mắt khóc bác Hồ, giờ khóc bác Giáp”- Lời GS Vũ Khiêu.
Cả dân tộc đang lặng lẽ khóc chung một giọt nước mắt tiếc thương, tự hào. Hình như dân đã thờ ai thì không bao giờ nhầm cả.
Nếu còn cần có thêm một con số thì đó là 11 ngàn người đã đến bái biệt Đại tướng Võ Nguyên Giáp. 11 ngàn người trong chỉ một buổi chiều.
Chúng ta đang chứng kiến điều gì vậy?
48h qua, biết bao nhiêu từ ngữ nói về ông, viết về ông đã xuất hiện. Một huyền thoại, một biểu tượng…Với vô vàn những tính từ: Kiệt xuất, lẫy lừng…Nhưng nói về tướng Giáp, không có gì ngắn gọn, súc tích và đầy đủ hơn đôi câu đối của Giáo sư Vũ Khiêu đã tặng ông “Võ công truyền quốc sử/Văn đức quán nhân tâm”. Nói về tướng Giáp, không gì giản dị và cao quý hơn hai chữ “Anh Cả” mà những người lính dùng để gọi vị tư lệnh của mình. Và nói về tướng Giáp, đồng bào các dân tộc Điện Biên gọi ông là “Ải pú tạp xấc” (ông nội đánh giặc). Còn nhân dân, nói về ông bằng một chữ NGƯỜI.
Những giọt nước mắt của cả dân tộc đang cho thấy đó không chỉ là niềm tiếc thương, ngưỡng mộ, tự hào về một vị tướng tài đã đi vào sử sách như Alexander Đại Đế, như Napoleon, một vị tướng mà ngay kẻ thất trận cũng cúi đầu bái phục.
Chúng ta đang được chứng kiến những gì đẹp đẽ nhất của lòng dân khi cả dân tộc đang xích lại gần nhau trong một nỗi đau chung. Tướng Giáp có lẽ sẽ ngậm cười nơi chín suối khi chính ông một lần nữa chứng minh tinh thần dân tộc nằm trong chính mỗi người Việt Nam, một tinh thần dân tộc chỉ có thể nghiêng mình trước một nhân cách lớn chứ không bao giờ quỳ gối trước bất cứ kẻ thù nào.
Sau gần nửa thế kỷ, đất mẹ mới thêm một lần chứng kiến những giọt nước mắt dân tộc khi “Bao nhiêu nước mắt khóc bác Hồ, giờ khóc bác Giáp”- Lời GS Vũ Khiêu.
Cả dân tộc đang lặng lẽ khóc chung một giọt nước mắt tiếc thương, tự hào. Hình như dân đã thờ ai thì không bao giờ nhầm cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét