Hắn
vốn là dân râu quặp chính hiệu. Nếu bạn bè Hắn đều râu quặp thì đã đành một
nhẽ. Đằng này Hắn lại đánh bạn với rặt những chàng râu vểnh cao độ. Vì thế khi
Hắn cung cúc ở nhà với vợ thì bạn Hắn lại tung hoành ngang dọc, bồ nọ cót kia
ngang ngửa lắm. Nếu họ cứ im lìm mà diễn
xướng thì Hắn cũng không phải bận tâm và thương thân tủi phận mình. Nhưng im
lìm thì làm sao tỏ rõ được oai hùm kia chứ? Đã “ đường đường một đấng anh
hào” thì việc gì phải giấu diếm, nhất là với bạn mình. Vì thế, họ công khai bồ
cót với Hắn và ngang nhiên rủ rê Hắn nhập cuộc khi có mặt cả vợ hắn ở đó nữa.
Vốn hiểu tính vợ, hắn liếc nhìn Thị đầy ngụ ý. Thị oang oang nói rằng: "Các
ông cứ tha hồ thoải mái đi”. Nhưng nhìn vẻ mặt và ánh mắt Thị, Hắn thừa hiểu
rằng Thị chỉ nói thế thôi chứ nếu Hắn tấp tểnh đua đòi cùng các bạn thì hãy
liệu đấy! Cho nên Hắn chỉ ậm ừ cho qua chuyện chứ chưa lần nào dám tung tẩy
cùng các bạn chứ nói chi đến chuyện nếm trái cấm trong vườn địa đàng.
Rủ
rê mãi không được. Các bạn Hắn liền dở bài khích bác. Nào là “ cứ ru rú xó nhà
thế thì bao giờ mới biết vị ngọt ngào của quả lạ hoa thơm”. Nào là “ lúc nào
cũng nhất vợ nhì giời. Thật khổ thân”…Đã đôi ba lần Hắn có ý định vượt rào
nhưng chưa kịp mon men tới “ bờ dậu thưa” đã bị Thị tuýt còi tức thì. Hắn đành
ngậm bồ hòn làm ngọt mà sống y như từ trước đến nay vẫn sống. Lâu dần thành
quen. Hắn tự cho rằng: “Sống như Hắn mới thật là thi vị. Vợ yêu con nể còn gì
bằng. Hay gì cái cảnh bồ nọ cót kia vừa mệt xác, tổn thọ lại vừa bị vợ con khằn
khò xem nhẹ xem thường và xóm làng đàm tiếu nữa”. Hắn thường nói với Thị như
thế. Thị nghe vậy cũng yên tâm phần nào. Tuy nhiên với bản tính đa nghi như Tào
Tháo, Thị vẫn bụng bảo dạ rằng “không thể tin hoàn toàn vào những gì Hắn nói”.
Cho nên, Thị luôn để mắt đến Hắn.
Một
sáng nọ, khi Thị đang hí húi lau chùi, quét dọn nhà cửa thì Hắn thủng thẳng đi
bách bộ quanh sân, ngắm vườn tược và chậu hoa cây cảnh ra chiều thư thái lắm.
Chẳng biết nguồn hứng khởi được khơi gợi từ đâu hay do cái khát khao bấy lâu bị
kìm nén nó trồi lên mà bỗng dưng Hắn dài giọng ngâm nga: “ Muốn sang Thanh Dạ
tầm bông Cúc / Rồi ghé Anh Ngôi bẻ nhánh Đào / Dạo bước quanh sân toan tính mãi…”
Chợt có tiếng rít lên the thé “ Ái chà chà lại sắp sửa đấy! Đào Đào Cúc Cúc cái
nỗi gì. Đừng có mơ!” Hắn giật bắn cả người. Miệng há ra ngơ ngác. Mắt nhìn ngay
về phía Thị. Bắt gặp cái nhìn gườm gườm,
vẻ mặt đầy nộ khí của Thị, Hắn đâm hoảng. Tuy nhiên Hắn cũng kịp thời bao biện
ngay: “Em cứ bình tĩnh. Anh có ý định
Đào Cúc gì đâu chỉ định làm mấy câu để trêu đùa ông Dạ ông Ngôi và bày tỏ quan
điểm của mình thôi mà”. Thị thét to hơn: “Quan với chả điểm gì? Quan điểm muốn
tầm Cúc bẻ Đào đấy phải không? ”Em cứ nóng vội, hãy nghe anh đọc hết bài đã nào.
Quan trọng là câu kết chứ’. Thị bĩu môi, xì một tiếng rõ dài và cấm cảu. “Thì
kết đi xem sao. Lằng nhằng là đừng có trách đấy!” Đã bình tĩnh hơn, Hắn đọc
chậm rãi : “ Thôi thì tao ngắm cái vườn tao”. Mắt hấp háy nhìn Thị, miệng móm
mém cười ra chiều đắc ý.
Dẫu thừa hiểu rằng chính khả năng thơ phú đã cứu
hắn chứ cái điều khát thèm đào cúc kia là có thật trong lòng Hắn, Thị vẫn cho
qua vụ này. Tuy nhiên Thị cũng cố ý gửi tới hắn một cái nguýt dài chẳng biết là
yêu hay đe dọa nữa. Còn Hắn, Hắn có cảm giác mình đã thoát hiểm trong gang tấc
nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Chứng kiến toàn bộ vụ việc này, tôi xin chép nguyên
văn bài thơ ấy ra đây và đề tên tác giả hẳn hoi để làm bằng. Kẻo mọi người lại
bảo là nói xạo thì oan cho tôi quá:
“Muốn sang Thanh Dạ tầm bông Cúc
Rồi ghé Anh Ngôi bẻ nhánh Đào
Dạo
bước quanh sân toan tính mãi...
Thôi
thì tao ngắm cái vườn tao”
Đỗ Đình Tuân
Mong
mọi người biết chuyện có cười thì cũng cười be bé thôi để Hắn và Thị đỡ mất cái
thể diện to đùng đi nhé!
26-4-2015
Song Thu