Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015
BA MƯƠI BA NĂM
Ba ba năm kết thành đôi
Chúng mình đã chớm da mồi tóc sương
Vẫn nồng đượm lửa yêu thương
Như trầu cau mãi thơm hương thắm màu
24-12-2015
Song Thu
Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015
MẸ VÀ CON
Nón Không Quai là bút danh của chị Nguyễn Thúy Ngoan, Hải Phòng. Chị là
Hội viên Hội Văn học nghệ thuật Hải Phong, Hội viên Hội nhà văn Việt
Nam. Chị đã xuất bản 5 tập thơ. Tôi quen chị trên Faceboook và rất ái mộ
thơ chị, nhất là những bài thơ viết về thân phận góa phụ. Nhân dịp kỉ
niệm ngày thành lập QĐND VN (22-12) chị đăng bài thơ: MẸ VÀ CON trên
facebook, tôi thích bài thơ này nên xin chị mang về đây mời mọi người
cùng đọc để thấm thía thêm nỗi đau chiến tranh vẫn còn nguyên vẹn trong
nhiều gia đình trên mảnh đất hình chữ S này.
Một tuần chưa kịp bén hơi
Em thành trăng khuyết cả đời bến sông
Giếng mùa đông buốt giá đồng
Tàn canh em dội, lửa lòng vẫn sôi
Một tuần chưa kịp bén hơi
Em thành trăng khuyết cả đời bến sông
Giếng mùa đông buốt giá đồng
Tàn canh em dội, lửa lòng vẫn sôi
Hàng cau chênh chếch trăng soi
Đất vườn em cuốc cho vơi đêm dài
Tiếng gà xơ xác ban mai
Nén đau cơn khát đôi vai rã rời…
Lửa rơm bếp bập bùng sôi
Bên nồi cám lợn mẹ cời tro than
Em thương mẹ - mẹ thương em
Chồng con - chồng mẹ khói nhang nhạt nhòa
Trọn đời “nụ chẳng thành hoa”
Em mừng thọ với mẹ già chín mươi
Điện Biên ban nở trắng trời
Trường Sơn bom cũng ngừng rơi đại ngàn
Cầu Hiền Lương nối thênh thang
Mẹ và em mảnh trăng vàng một đôi
Hai Tô Thị sống giữa đời
Tựa nhau hóa đá giữa trời hoang liêu…
10/2015
Nón không quai HP
( Song Thu sưu tầm)
Đất vườn em cuốc cho vơi đêm dài
Tiếng gà xơ xác ban mai
Nén đau cơn khát đôi vai rã rời…
Lửa rơm bếp bập bùng sôi
Bên nồi cám lợn mẹ cời tro than
Em thương mẹ - mẹ thương em
Chồng con - chồng mẹ khói nhang nhạt nhòa
Trọn đời “nụ chẳng thành hoa”
Em mừng thọ với mẹ già chín mươi
Điện Biên ban nở trắng trời
Trường Sơn bom cũng ngừng rơi đại ngàn
Cầu Hiền Lương nối thênh thang
Mẹ và em mảnh trăng vàng một đôi
Hai Tô Thị sống giữa đời
Tựa nhau hóa đá giữa trời hoang liêu…
10/2015
Nón không quai HP
( Song Thu sưu tầm)
Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015
AI THÍCH TRẺ ĐẸP, SỐNG LÂU THÌ XEM ĐÂY!
HÃY THƯỜNG XUYÊN DAY BẤM HUYỆT TÚC TAM LÝ
ĐỂ KHỎE MẠNH,
SỐNG LÂU
Bài của: B.S Hồng Thanh Quang
Sách Nhật Bản chép rằng: Giữa năm Nguyên Bảo thứ 15, khi thông xe chiếc cầu vĩ đại nhất nước Nhật, Nhật Hoàng cho mời tất cả các Cụ trên 99 tuổi tới dự lễ cắt băng khánh thành và đi qua cầu trước tiên.
Hôm đó
người ta thấy có ba cặp vợ chồng của dòng họ Mikawa: ông bố 224 tuổi, bà mẹ 221
tuổi, người con trai 193 tuổi, người con dâu 174 tuổi, người cháu nội 151 tuổi,
người cháu dâu 138 tuổi dẫn theo sau các chắt, chút, chít,… trên 99 tuổi nhiều
vô kể.
Đó là câu chuyện ngày
xưa. Còn ngày nay có rất nhiều y gia nổi tiếng về bấm huyệt, day huyệt, châm
huyệt, cứu huyệt, điện châm, thủy châm, nghiên cứu vấn đề này.
Tất cả các phép day
bấm, châm cứu đều nhằm chung mục đích làm thức tỉnh hệ thần kinh thực vật để
con người khỏe mạnh sống lâu.
Khoa học đã chúng minh
trong con người chúng ta luôn bị chi phối bởi hai hệ thống thần kinh : thần
kinh động vật (điều khiển) và thần kinh thực vật (tự động).
Giải thích về hệ thần
kinh động vật thì mọi người dễ thấy. Ví như : tai nghe, mắt nhìn, tay sờ, chân
đi, miệng nói,vv… đều do hệ thần kinh động vật, từ bộ óc điều khiển.
Còn hệ thần kinh thực
vật, nằm sâu trong tủy sống, có mạng chỉ huy nối liền với “lục phủ, ngũ tạng” :
tim, phổi, dạ dày, gan, mật, lá lách, thận,vv… Nó nằm rất kín đáo, ít khi bị
bên ngoài va chạm. nó hoạt động tự động theo bản năng, liên tục suốt ngày đêm
từ khi con người bắt đầu sinh ra cho tới khi kết thúc.
Phải làm việc liên tục
như vậy, rồi cũng đến lúc hệ thần kinh thực vật này đòi hỏi nghỉ ngơi, và đến
lúc nó nghỉ thì con người cũng không tồn tại nữa.
Cho nên, ta phải
thường xuyên tác động làm cho hệ thần kinh thực vật không được phéo nghỉ ngơi,
mọi cơ năng trong con người sẽ được vận hành đều đặn: hô hấp phổi hít thở đều,
tuần hoàn nhịp tim đập nhịp nhàng, tiêu hóa dạ dày co bóp tốt,… các bộ phận sản
sinh hồng cầu, bạch cầu, tinh trùng,… làm việc ổn định, sức đề kháng mạnh, đẩy
lùi được bệnh tật, khỏe mạnh sống lâu.
Mỗi ngày day và bấm
huyệt Túc Tam Lý từ 3 đến 5 lần; mỗi lần từ 8 đến 10 phút.
Phương pháp : Bất kể ở
tư thế ngồi hay nằm, trước hết dùng ngón giữa ấn thử lên dấu huyệt, nếu thấy
đau đau là đúng huyệt. Trước khi bấm mạnh vào huyệt ta hít một hơi thật sâu,
lồng ngực và bụng phình căng như quả bóng, trong khi bấm thật mạnh vào huyệt
liên tục nhiều cái. Cố gắng nín thở và lên gân toàn cơ thể để chống đỡ những
“trận dội bom” của đầu ngón tay xuống đỉnh huyệt tạo ra một thế cân bằng, bão
hòa. Lúc đó ta sẽ mất hết cảm giác đau.
Thường xuyên làm ta sẽ
nâng cao được thể trọng và hệ thần kinh thực vật sẽ được phục hồi và trẻ lại.
Đã chữa khỏi hoàn toàn
các bệnh: Sỏi thận, sỏi mật, mụn trứng cá, kinh nguyệt không đều, đau bụng khi
hành kinh, nhiều khí hư, nhức đầu, mất ngủ, cao huyết áp, đau lưng, gầy quá,
béo quá,…
(Vị trí huyệt túc tam
lý ở phía vế ngoài bên dưới của chân phải, cách đầu gối khoảng 10cm, sâu vào
trong xương).
( Song Thu sưu tầm)
Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015
ẤM ÁP NGÀY ĐÔNG
Chim sâu ríu rít chuyền cành
Bướm vàng chấp chới rung rinh cánh mềm
Mặt trời vừa mới bừng lên
Ngày đông nồng ấm dịu êm vô cùng
Đã qua giá rét não nùng
Càng thêm trân quý ngày đông nắng vàng
12-12-2015
Song Thu
Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015
NGÂY THƠ
Bé Sam gần mười tháng
Trong trang phục mùa đông
Toét miệng cười tươi rói
Trông đáng yêu vô cùng
Đứng vẫn phải người giữ
Răng chưa mọc cái nào
Bố động viên : " Tài quá"
Mẹ nựng yêu: "Giỏi ghê"
Bé Sam chừng khoái trí
Hoan hô , cười hả hê
10-12-2015
Song Thu
Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015
XEM TRANH NGẪU HỨNG
Lấy ở facebook của ông Đạo diễn Sói Đồng Hoang
Hôm nay sang thăm blog của bác Bulukhin Nguyễn, tôi thấy bác ấy lấy về một bức tranh từ trang facebook của ông đạo diễn Sói Đồng Hoang rất lạ. Lại được đọc bài bình tranh rất tinh tường và sâu sắc của bác Bu..., Song Thu tôi mới ngẫu hứng nảy ra mấy câu văn vần, xin ghi lại đây để mọi người ngắm tranh và đọc tạm ạ:
Xứ đâu có xứ lạ đời
Bao người giả điếc, giả đui theo mù
Đi tìm cái quả tờ mờ
Hàng trăm năm nữa cũng chưa định hình
Sự đời càng ngẫm càng kinh
Bao giờ mới cất nổi mình mà bay
Để hòa vào thế giới này?!
08-12-2015
Song Thu
Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015
VỀ MỘT BÀI THƠ KHÔNG NHỚ TÊN
Sang thăm blog Quỳnh Lý Đức thấy bức ảnh của Yên Phạm tặng Quỳnh đẹp quá, Song Thu tôi liên chôm về trang mình. Chẳng hiểu sao xem bức ảnh này cứ khiến tôi nhớ đến một bài thơ chữ Hán mà tôi đã thuộc từ lâu nhưng không còn nhớ tên bài thơ, tác giả và dịch giả nữa. Chỉ nhớ bản phiên âm Hán Việt và bản dịch thơ thôi. Hôm nay tôi xin chép lại bài thơ đó sau bức ảnh này. Bạn bè blog ai nhớ tên bài thơ, tác giả và dịch giả thì chỉ giùm tôi với nha. Tôi xin cám ơn nhiều.
Phiên âm Hán Việt
Đãi nguyệt tây sương hạ
Nghinh phong hộ bán khai
Cách tường hoa ảnh động
Nghi thị ngọc nhân lai
Dịch thơ:
Đợi trăng dưới mái tây lầu
Hững hờ cửa khép gió đâu lọt vào
Cách tường hoa động lao xao
Ngỡ rằng người ngọc lọt vào hiên tây
Phiên âm Hán Việt
Đãi nguyệt tây sương hạ
Nghinh phong hộ bán khai
Cách tường hoa ảnh động
Nghi thị ngọc nhân lai
Dịch thơ:
Đợi trăng dưới mái tây lầu
Hững hờ cửa khép gió đâu lọt vào
Cách tường hoa động lao xao
Ngỡ rằng người ngọc lọt vào hiên tây
Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015
NHỚ THỜI TUỔI NỤ TUỔI HOA
Người ta bảo: “
Tuổi già thường hay hoài cổ”. Có lẽ thế chăng, nên hôm nay, vừa nhìn thấy gò má
hồng hồng, đôi mắt long lanh và dáng đi uyển chuyển của cô cháu gài, tôi bỗng
nhớ về thời thiếu nữ của mình?!
Cái thời ấy,
chúng tôi không có quần áo đẹp như bây giờ và ăn uống cũng không đủ no. Nhưng
chẳng sao. “ Con gái 17 bẻ gãy sừng trâu” mà. Chúng tôi cứ thế lớn lên, cứ thế
xinh đẹp hơn nhiều so với chính mình của một vài năm trước đó. Mới hôm nào,
những cô bé chăn trâu đầu trần, chân đất, cườm tay đen nhẻm, khẳng khiu còn lao
vào các thác nước bìa rừng cùng đám con trai cười đùa thỏa thích, đấm nhau thùm
thụp và chen cạnh vô tư để được trôi xuống trước, khi trượt thác. Rồi một hôm,
bỗng thấy nơi ngực cưng cứng đau đau và cứ thế chum chủm dần lên thì lấy làm lo
lắng lắm nhưng lại ngại ngùng chẳng biết tỏ cùng ai. Hoảng nhất là khi thấy
mình chảy máu ở vùng kín liền thất thanh gọi : “ Mẹ ơi con bị làm sao thế này ?”
Vừa gọi vừa khóc tu tu cứ nghĩ là mình bị đỉa chui vào mới khổ chứ
Mẹ cười: “ Không
sao đâu. Con đã trở thành thiếu nữ rồi đấy!” Vẫn tròn mắt ngơ ngác chưa hiểu
thế nào? Mẹ phải giảng giải và hướng dẫn cách vệ sinh kia đấy.Thế mà,khoảng một,
hai năm trôi qua, ai gặp lại cũng phải ngỡ ngàng và trầm trồ: “ con bé lớn
nhanh quá! Trông lạ hẳn đi”. Lúc đó, cô bé đã biết ngượng ngùng, e ấp, má đỏ
ửng lên rồi tự nhiên cứ thấy thẹn thùng e lệ và xốn xang trước người bạn khác
giới…
Không còn kiểu
nhảy chân sáo trên đường nữa. Mỗi bước đi đã nhẹ nhàng từ tốn hơn. Và hình như
cũng có nhiều ánh mắt bọn con trai nhìn ngó hơn thì phải. Lại còn cả những lời
chọc ghẹo của bọn họ bay theo từng bước chân mình nữa chứ. Nếu ngày trước bị
trêu chọc như thế thì đã càng cổ ra mắng lại rồi. Nhưng lúc đó thì cứ thế cúi
mặt mà đi và xấu hổ chết đi được, dù trong lòng vẫn có cái gì hơi thinh thích,
đến lạ. Thế rồi về nhà lại lủng hủng với mẹ rằng: “ Từ nay con không đi qua chỗ
đó đâu. Bọn nó trêu tức lắm”. Mẹ bảo “ Làm hoa cho người ta hái, làm gái cho
người ta chòng. Đừng đối đáp bốp chát mà mang tiếng là chanh chua con ạ”
Thời gian chảy trôi,
như bản chất của tự nhiên vốn thế. Cái nữ tính của cô bé nhà quê cứ thế lớn dần
lên cùng với sự thay đổi từ bên trong cơ thể. Đã biết soi gương, chải chuốt,
ngắm vuốt mỗi lần ra đường hay đi học. Thế
nhưng khi vào cấp 3, học xa nhà, ở kí túc xá, những ngày đầu chưa quen vẫn thấy
nhớ nhà da diết. Tuần nào cũng ngong ngóng chờ chủ nhật để về nhà. Rồi công việc
học hành, bầu bạn mới và bao niềm vui tuổi học trò ùa đến. Nỗi nhớ nhà vơi dần.
Chủ nhật ở lại trường nhiều hơn. Bỗng một tối thứ bảy nọ, có anh bạn lớp trên
mang đến trao cho củ sắn lùi, nóng hổi, thơm phức gói trong tờ giấy trắng tinh
rồi vội vã về ngay. Một chút gì như ngơ ngác và xôn xao thế nào ấy! Mở lớp giấy
bọc củ sắn ra, chợt thấy một mảnh giấy có hai câu Kiều được viết rất nắn nót:
Người đâu
gặp gỡ làm chi
Trăm năm
biết có duyên gì hay không?
Cũng mơ hồ hiểu anh bạn định nói gì rồi nhưng mà chẳng dám
trả lời chi. Chỉ thấy trong lòng sao sao
ấy và gặp mặt anh ấy là mất tự nhiên
rồi. Lạ thế! Nhưng lại nghĩ đến lời mẹ dặn: “ Bố mẹ và chị ở nhà lao động vất
vả để cho con được học hành, con phải cố gắng tập trung vào học thôi đừng có
đua đòi yêu đương mà hỏng thân và phụ công mọi người con nhé”( Chả là tôi và
chị gái học cùng lớp nhưng chị bị trượt tốt nghiệp cấp 2 nên không thể tiếp tục
học được) . Vì thế, tôi chẳng dám tơ tưởng đến ai mà sao nhãng chuyện học hành
nên kết quả học tập cũng ra phết lắm. Song vẫn thua một bạn nam trong lớp. Mỗi
lần trả bài kiểm tra, luôn thấy thất vọng vì bạn ấy được điểm cao hơn. Tối nào
khi ngủ cũng giơ nắm tay lên tự nói với mình phải đuổi kịp bạn ấy. Lần nào bằng
điểm nhau là sung sướng rung rinh. Bỗng một hôm, vừa tan buổi học, bạn đi sát bên
mình,vội vàng đưa cho một cuốn vở mỏng, nói lí nhí và run rẩy: “ Mình gửi Thu
cái này”. Cầm quyển vở trên tay cứ ngơ ngơ ngác ngác chả hiểu đầu cua tai nheo
gì nhưng cũng chẳng dám mở ra xem ngay. Về đến phòng mới mở thì thấy trong đó
có một bức thư dài kín hai trang giấy. Vừa đọc vừa run lập cập như đang vụng
trộm điều gì. Tiếc là trải qua bao nhiêu năm tháng, bức thư ấy nay không còn
nữa. Nhưng những câu thơ mở đầu bức thư thì Song Thu đã thuộc nằm lòng. Nó đây nè.
Đêm nay gió mát trăng trong
Đêm nay gió mát trăng trong
Bút nghiên xin viết đôi dòng thơ riêng
Song Thu người bạn mến thương
Song Thu
người bạn cùng đường tiến lên
Song Thu tên ấy không quên
Song Thu
tên ấy khắc trên tim mình
.
Hồi ấy mình chẳng hồi âm cho bạn đâu
. Có lẽ tại mình nhớ lời mẹ nên chỉ chú tâm vào việc học thôi. Cũng có lẽ tại
mình chỉ quý mến bạn vì bạn chân thành, giản dị; Ngưỡng mộ bạn vì bạn học giỏi
chứ chưa có độ rung động của con tim yêu chăng? Hơn bốn chục năm rồi chưa gặp
lại nhau nhưng mình vẫn luôn quý mến bạn, luôn hỏi thăm tình hình của bạn qua
bạn bè. Liệu bạn có nhớ đến mình không? Còn mình, khi vào đại học rồi ra công tác, tuy được đọc
nhiều câu thơ ngỏ ý yêu thương có thể tha thiết hơn, khéo léo hơn, nhưng những
lời tỏ tình run rẩy, vụng về thưở học trò vẫn cứ lung linh một vẻ đẹp trong trẻo,
hồn nhiên làm mình mãi mãi không quên
30-11-2015
Song Thu
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)