Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016

XƯỚNG HỌA CÙNG BẠN TRÊN BLOG


         Hôm trước, Song Thu sang thăm trang blog của bạn Lý Đức Quỳnh, thấy bạn bè xướng họa một kiểu thơ: Thủ nhất thanh, liên hoàn. Thực tình, Song Thu chưa nghe đến kiểu thơ này bao giờ nên lạ lẫm lắm. Nhưng bản tính tò mò thích trải nghiệm nên có ý định họa thử cho vui. Loay hoay, gò vần ghép chữ mãi, cuối cùng cũng ra được một bài giống với kiểu thơ này. Hôm nay, Song Thu xin trình làng đây ạ:



NHỚ
(Thủ nhất thanh-liên hoàn)

Nhớ ngày hè hội lúc ra giêng
Nhớ thuở yên bình thật đạm nhiên
Nhớ nước non tình chan bốn biển
Nhớ làng xóm nghĩa vẹn trăm miền
Nhớ cần lao sống lòng vô hận
Nhớ lạc quan đời trí mãn viên
Nhớ ánh dương huy ngời khoáng đãng
Nhớ đêm trăng vút tiếng tiêu huyền

Nhớ đêm trăng vút tiếng tiêu huyền
Nhớ gió giao hòa ngự lãm viên
Nhớ mẹ gieo mầm lên nguyện địa
Nhớ cha gặt quả ở an miền
Nhớ dòng nước chảy về êm ái
Nhớ nhịp đời trôi đến thản nhiên
Nhớ buổi quê xuân màu rất lạ
Nhớ cành lộc mới trổ trời giêng…


                       Lý Đức Quỳnh


YÊU

(Tập họa bài thơ của Lý Đức Quỳnh, theo kiểu thơ trên)

Yêu gốc đào già nở tháng giêng
Yêu cây vạn tuế đứng an nhiên
Yêu con chim khách chào đầu ngõ
Yêu chú sơn ca hót mọi miền
Yêu bác nghệ nhân bên chậu cảnh
Yêu người lao động chốn điền viên
Yêu cô thôn nữ cười trong nắng
Yêu tiếng đàn buông khúc diệu huyền

Yêu tiếng đàn buông khúc diệu huyền
Yêu hoàng hôn tím đến hồn nhiên
Yêu cây phượng đỏ nơi hoàng phố
Yêu ngọn gió nồm chốn cẩm viên
Yêu khúc hoan ca hòa bốn biển
Yêu lời nhân ái đọng muôn miền
Yêu tùng, yêu trúc, yêu mai, cúc
Yêu vạn chồi non nảy cuối giêng


26-02-2016
Song Thu

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

TUÂN THU XƯỚNG HỌA


Mấy hôm trước, tình cờ tìm lại được một cặp bài xướng họa, nhân dịp đầu xuân, Song Thu đưa lên đây mời bạn bè blog đọc cho vui

MỜI MẮC ÓNG
Mảnh vườn nhà tớ chửa cần cày
Mềm mại đất màu lại tốt cây
Đủ nước ngô xanh đôi bắp mẩy
No mùn bí đỏ quả đeo dây
Rau non đang lứa chờ tay hái
Mướp mới leo dàn ngại gió lay
Chờ tớ thu xong mời mắc óng
Cày cùn trâu yếu đuổi đi ngay
  Song Thu
 

TỚ CỨ CÀY
( Bài họa đảo vận)
Trâu yếu cày cùn chớ đuổi ngay
Răng còn vài chiếc chửa lung lay
Khò khè chưa hẳn tim thôi đập
Lẻo khẻo dưng mà eo vẫn dây
Nhập thế văn chương chừng mấy độ
Tu hành tích trượng vẫn còn cây
Xa chùa xa chợ ai can thiệp
Ai cản mặc ai tớ cứ cày

Đỗ Đình Tuân

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016

MÓN QUÀ BẤT NGỜ VÀ NHỮNG LO LẮNG BÂNG QUƠ



   


   
         Vợ chồng Tuân Thu cứ sống bình thường, tự nhiên thôi nhưng xóm giềng, bầu bạn, con cháu và học trò thân yêu thì lại luôn cho rằng: “ đó là một cặp đôi hoàn hảo” hoặc  “một cặp đôi đầm ấm,lãng mạn và tình cảm tuyệt vời”.Thế mới lạ chứ.
        Thực tình thì cái cặp đôi này cũng nhiều lúc tức nhau ra trò đấy. Chả là vợ thì hay nhõng nhẽo, thích tình cảm, ngọt ngào nhưng chồng thì cứ khô như ngói ấy. Vợ làm nũng cũng chẳng biết nâng niu, hờn dỗi cũng chẳng biết dỗ dành. Ế dỗi mãi thành ra quen đi thèm vào hờn dỗi nữa. Thế đã xong đâu. Ai đời ngày phụ nữ quốc tế hay phụ nữ Việt Nam gì gì đó chồng cũng chẳng thèm tặng quà vợ bao giờ. Thỉnh thoảng hứng lên chỉ làm một bài thơ chúc mừng thôi. Khi vợ đòi quà thì lại bảo :  “Đó là ngày chung của phụ nữ chứ không phải ngày riêng của chúng mình. Anh chỉ tặng em nhân dịp sinh nhật, kỉ niệm ngày yêu hoặc ngày cưới thôi”. Lại quen đi vợ đành chấp nhận như thế tuy nhiều lúc cũng thấy tưng tức lạ.
       Thế mà sáng hôm nay, khi vợ còn đang ngủ, chồng đã đánh thức và bảo rằng “ Dậy nhận quà đi em” Mắt nhắm mắt mở, vợ hỏi trong tiếng ngáp “ Quà gì vậy anh? Ai tặng mà sớm thế?”. Chồng bảo: “ Anh tặng chứ còn ai!” Vợ tròn mắt: “Anh tặng? Mà nhân dịp gì vậy?” Chồng chùng giọng đầy âu yếm: “ Anh tặng em nhân lễ valentin” rồi trao tận tay vợ một hộp hình chữ nhật thật đẹp đẽ xinh xắn . Vợ cứ ngớ người ra rồi lại rưng rưng cảm động và sung sướng đến run cả người lên mãi mới nói được câu” Cám ơn chồng. Em cám ơn chồng”. Hết ngơ ngác vì được tặng quà bất ngờ lại ngơ ngác vì không biết là quà gì mà lạ thế, khi nhìn thấy, trên mặt gói quà nhỏ xinh đó  có hình ảnh tờ 500 EURO, lật mặt sau, lại thấy toàn tiếng nước ngoài với hình ảnh những đồng ngoại tệ mạnh. Chẳng biết là thứ gì cứ lóng nga lóng ngóng bóc ra xem cho rõ sự tình. Té ra đó là một thanh sô cô la trắng! Ôi trời, ngày lễ tình yêu và thanh sô cô la trắng, với tuổi trẻ hiện nay là quá bình thường nhưng với độ tuổi U70và U80 như vợ chồng Tuân Thu thì quả là một sự lạ hiếm có ? Vì ở độ tuổi này có ai để ý tới cái ngày ấy và thứ quà ấy bao giờ. Nhất là với một người quê một cục như Song Thu thì càng thấy lạ lùng lắm lắm !
        Bởi vậy, nhận quà xong cứ thần người ra mà nghĩ lung tung. Phần thì lo lắng : Quái tự dưng sao năm nay chồng mình lạ thế ? Nhỡ ra đó là điềm gở báo hiệu sự thay đổi trong sức khỏe của chồng thì chí nguy chứ chẳng chơi. Năm nay chàng cũng sang tuổi 75 rồi còn gì. Lo lắng và hoảng sợ lắm ! Nhưng lại cố xua đuổi cái ý nghĩ khủng khiếp ấy đi. Không ! Không thể như thế được ! Chàng còn khỏe mạnh, minh mẫn lắm ! Thế rồi lại nghĩ : Hay là vừa qua mình đi trông cháu xa chàng ở nhà làm điều gì đó có lỗi nên tặng quà đây. Cái ý nghĩ này không làm mình hoảng hốt lo lắng như ý nghĩ trước nhưng cũng sôi sôi trong đầu trong dạ một chút gì khó chịu như hờn ghen tức tối vô cớ vậy. Nhưng rồi cũng kịp tỉnh ra và nói với lòng rằng : Đừng có nghi ngờ chàng mà tội nghiệp. Bao nhiêu năm chung sống, chàng luôn là một người chồng mực thước, thủy chung, yêu thương và trân trọng vợ mà.

      Bụng bảo dạ vậy thôi chứ vẫn thấy bất an và khó hiểu sao sao ấy nhưng lại chẳng dám hỏi chồng vì sợ làm tổn thương chàng thì gay. Cho nên mới viết cái suy nghĩ phức tạp của mình lên đây mong bạn bè blog lý giải giùm . Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn mà
                                                                                                                 14-02-2016
                                                                                                                   Song Thu

Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016

KHAI BÚT



Xuân về xin chúc bác Ngôi nha
Cót nọ bồ kia thật đẫy đà
Nay Bắc mai Nam không mỏi gối
Chẳng quên chăm bón gốc Sâm nhà
Khà...khà...khà...




               11-02-2016
                Song Thu

Thứ Năm, 4 tháng 2, 2016

HỊCH KHOA HỌC CÔNG NGHỆ




Vì bận trông cháu cho các con đi làm nên Song Thu chẳng viết bài chi được. Lang thang trên mạng, thấy bài hịch thời mới,( nương theo HỊCH TƯỚNG SĨ của Trần Quốc Tuấn), Song Thu mang về đây mời mọi người xem tạm vậy!
 
Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Scôtlen dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.
Thật khác nào:
Đem cổ tích mà biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ ngang Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.
Thật là so với:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?
Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.
Cho nên:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm?
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ?
Thật là:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!
Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!
Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chắc cả trung đoàn
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu cũng dăm đại đội
Được thế thì:
Kiếm giải “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.
Vì:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?
Cho nên mới thảo hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!

T/g: Phạm Xuân Cần
Song Thu sưu tầm, nguồn Facebook