Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017
XƯỚNG HỌA VỚI CHỊ NGUYỄN THỊ VIN
ĐỢI CHỜ
( Thơ mời họa)
Đường quen ngõ vắng cảnh xưa đây
Nắng sớm soi nghiêng bóng trúc gầy
Chờ bạn tâm giao vàng tóc liễu
Mong người tri kỉ trắng màn mây
Trà thơm đậy lại môi còn đắng
Rượu quý thu vào mắt vẫn cay
Một tiếng chim kêu chiều não nuột
Bâng khuâng nhìn gió dạ vơi đầy
Tháng 7-2017
Nguyễn Thị Vin
THÁC LỜI GÓA PHỤ
( Họa nguyên vận bài ĐỢI CHỜ của Nguyễn Thị Vin)
Vẫn là cảnh cũ chốn này đây
Sao thấy hư hao thấy héo gầy
Cửa khép phòng im hiu hắt bóng
Chiều tàn hồ vắng ngẩn ngơ mây
Chàng về Phật Quốc hồn an lạc
Thiếp ở trần gian dạ đắng cay
Bóng lẻ thẫn thờ nơi phố nhỏ
Mà nghe thương nhớ cứ dâng đầy
30-8-2017
Song Thu
Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017
XƯỚNG HỌA VỚI CHỒNG
ƯỚC
( Họa đảo vận bài ĐỢI của Đỗ Đình Tuân )
Nghỉ hưu, ai bảo nghỉ hưu nhàn
Thân chửa tàn hơi thân chửa an
Nào việc gia đình nào việc xóm
Lúc thăm bầu bạn lúc thăm làng
Tiền nong ít ỏi tiền nong thiếu
Bệnh tật vô biên bệnh tật tràn
Chỉ ước đủ xài chỉ ước khỏe
Chẳng ham du lịch chẳng ham vàng
28-8-2017
Song Thu
( Phụ chép bài xướng của Đỗ Đình Tuân )
Đợi
Đã Được về hưu đã được nhàn
Thế là nhẹ gánh thế là an
Câu thơ hài hước câu thơ tếu
Chén rượu mềm môi chén rượu tràn
Du lịch loanh quanh du lịch xóm
Giao lưu luẩn quẩn giao lưu làng
Bữa thì cơm nóng bữa thì cháo
Đợi tuổi đồng thau đợi tuổi vàng...
20/08/2017
Đỗ Đình Tuân
Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017
NHÀN
Thích hồng thì tớ trồng hồng
Mê phong lan tớ lại trồng phong lan
Quanh năm đủng đỉnh an nhàn
Tự chăm tự ngắm ai bàn mặc ai
Sự đời đắp trốc cài tai
Hòa cùng hoa lá yên vui thanh bần
Sao Đỏ 18-8-2017
Song Thu
Thứ Bảy, 12 tháng 8, 2017
CHẠNH LÒNG
Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017
Chuyện về ước nguyện cuối cùng của liệt sỹ có tên là HIỂN.
( Nguyễn Thị Tiến, bạn cùng học một lớp với tôi trong Đại học sư phạm. Sau khi ra trường, bạn vào dạy tại trường Cao Đẳng Sư Phạm Đà Lạt. Rồi trời xui đất khiến thế nào, bạn lại chuyển về công tác tại Bảo tàng QK4. Tại đây, bạn phụ trách công việc tìm kiếm, quy tập hài cốt liệt sĩ. Tuy chân yếu tay mềm nhưng bạn lại rất xông xáo và có thể nói là dũng cảm, kiên cường, tận tụy nữa khi cùng các trang nam nhi thực hiện nhiệm vụ của mình. Bạn đã thật sự có công trong lĩnh vực này. Vì thế, bạn đã có mặt trong chương trình Người đương thời. Bạn còn viết và xuất bản một cuốn sách kể về quá trình quy tập này. Những mẩu chuyện giản dị, chân thực mà xúc động vô cùng.
Hôm nay, bạn lại gửi vào trang faceboook của tôi câu chuyện nhỏ này . Tôi tải sang đây, mời anh, chị, em và bạn bè blog cùng đọc ạ.)
Dưới đây là ảnh và bài viết của bạn tôi cùng bài thơ của anh Nguyễn Trọng Luân
Tôi và chị đi tìm mộ bạn của chị đã hi sinh tại chiến trường Lào.
Sang Lào. Có hai từ thôi nhưng là cả môtj chặng đường gian nan vất vả,thế mà chị Nga vẫn đi. Chân chị bị đau,chị phải ngồi lại bên gốc cây một nhánh suối...còn 3 người nữa hành quân vào nơi có trạm phẫu ngày xưa.
Sau trạm phẫu bao giờ cũng có một nghĩa trang..
Kết quả đến nơi chỉ có những huyệt mộ đã đào,cỏ mọc lan đầy.
Về nước,chị gọi tôi từ Vinh ra,hai chị em tìm tung tích về binh trạm, chị em tôi tìm được chị Bình,bây giờ chị bán hột vịt ở gần Cồn ngựa.Chị Bình cho biết có anh Hùng đang mưu sinh trong một quán nhỏ ven đường Láng,chị em tôi tìm đến bác Hùng quân y binh trạm ,trời chiều muộn.
Hỏi bác,bác kể biết bao nhiêu câu chuyện về các thương binh đã hi sinh ở đó. Lúc đầu chị em hỏi tin ls Giáp,cuối cùng thì nghe những liệt sỹ khác nhiều hơn,cuốn theo dòng kể của bác Hùng. Chuyện đi tìm và tìm ra nơi mai táng cuối của liệt sỹ Giáp tại nghĩa trang Quốc gia đường 9 quả là một hành trình gian nan.ls Giáp nằm chung với các liệt sỹ khác, chưa biết tên( sau chị em tôi vào xin đào mộ lấy mẫu tìm phả hệ bằng GEN Di truyền và đã thành công) tôi sẽ kể lại chi tiết câu chuyện của chị Nga đi tìm mộ bạn .
Trở lại với câu chuyện của bác sĩ Hùng ccb binh trạm,bác nhờ chúng tôi cố tìm xem ai có liệt sỹ tên là Hiển đã hi sinh tại binh trạm, bác kể trong nước mắt:
Khổ ,anh Hiển bị thương nặng lắm,chúng tôi đã cố gắng hết sức, trạm phẫu thiếu thốn đủ thứ. Với nghề nghiệp,tôi biết anh sẽ không qua khỏi, thương lắm.
Anh nói với tôi,anh vào bộ đội chưa biết yêu. Chưa có bạn gái nào nhớ anh ấy , anh ấy ao ước được trở về để yêu và lấy vợ,sinh con,anh không muốn chết ở đây.
Anh nói: ở đây có phụ nữ,bác sĩ cho tôi được hôn ai đó là phụ nữ ,tôi chỉ mong có vậy trước khi tôi chết.
Mọi người nhìn nhau nén lặng, tôi nhìn 4 chị trong trạm phẫu,các chị cungx chỉ trạc 22 tuổi thôi, anh Hùng bảo có cả chị Bình đây( anh chỉ tay vào chị Bình,chị Binhf khóc gật gật)
Cả 4 chị xếp hàng lặng lẽ cúi xuống ôm và hôn anh Hiển,tôi cũng ôm anh ấy hôn lên đôi mắt đã khép mà miệng anh vẫn nở nụ cười.
Chúng tôi mai táng anh,anh vẫn như cười...
........
Hôm nay đọc tập thơ:" mây trên trời Quảng Trị" của nguyễn Trọng Luân. Tôi gặp lại khuôn mặt của liệt sỹ Hiển trong câu chuyện của ccb bác sĩ Hùng.
Muốn các bạn hiểu thêm về ước mơ của người lính .
Tôi đã khóc ,khóc nhiều khi viết vắn tắt câu chuyện này,khi đọc thơ của Nguyễn Trọng Luan ,Cảm ơn nhà thơ đã thay lời muốn nói.
Dưới đây là bài thơ đã làm tim mình nhức nhối khi nghĩ về những người lính yêu thương không về.
Nguyễn Thị Tiến
Chi Nga Viet vàNguyễn Trọng cho phép tôi đưa tên hai người chính kiến mà tôi chưa xin phép.
NGỠ LÀ YÊU.
Ngỡ là yêu
Ngỡ là em
Ngỡ là
Một thuở
Trường Sơn lại về
Giá mà
Cái buổi anh đi
Có cô gái
Hẹn ngày về
Đón anh
Để trong biêng biếc
rừng xanh
Dẫu bom đạn
Vẫn nhớ hình bóng ai
Ngỡ mình
Là một
Thành hai
Trường Sơn
Thương nhớ
Của vài
Trường sơn
Những chàng trai
Vẫn còn "son"
Giả thư con gái
giả hồn đang yêu
Ngỡ như
người vẫn trông theo
Ngỡ như
mình có người yêu
nhớ mình
Ngỡ như
rồi có hy sinh
Có người
Con gái
khóc mình đêm đêm
Ngỡ là yêu
Ngỡ là em
Giũa Trường sơn
cứ đêm đêm
ngỡ là....
Nguyễn Trọng Luân
( Song Thu sưu tầm)
—
Hôm nay, bạn lại gửi vào trang faceboook của tôi câu chuyện nhỏ này . Tôi tải sang đây, mời anh, chị, em và bạn bè blog cùng đọc ạ.)
Dưới đây là ảnh và bài viết của bạn tôi cùng bài thơ của anh Nguyễn Trọng Luân
Tôi và chị đi tìm mộ bạn của chị đã hi sinh tại chiến trường Lào.
Sang Lào. Có hai từ thôi nhưng là cả môtj chặng đường gian nan vất vả,thế mà chị Nga vẫn đi. Chân chị bị đau,chị phải ngồi lại bên gốc cây một nhánh suối...còn 3 người nữa hành quân vào nơi có trạm phẫu ngày xưa.
Sau trạm phẫu bao giờ cũng có một nghĩa trang..
Kết quả đến nơi chỉ có những huyệt mộ đã đào,cỏ mọc lan đầy.
Về nước,chị gọi tôi từ Vinh ra,hai chị em tìm tung tích về binh trạm, chị em tôi tìm được chị Bình,bây giờ chị bán hột vịt ở gần Cồn ngựa.Chị Bình cho biết có anh Hùng đang mưu sinh trong một quán nhỏ ven đường Láng,chị em tôi tìm đến bác Hùng quân y binh trạm ,trời chiều muộn.
Hỏi bác,bác kể biết bao nhiêu câu chuyện về các thương binh đã hi sinh ở đó. Lúc đầu chị em hỏi tin ls Giáp,cuối cùng thì nghe những liệt sỹ khác nhiều hơn,cuốn theo dòng kể của bác Hùng. Chuyện đi tìm và tìm ra nơi mai táng cuối của liệt sỹ Giáp tại nghĩa trang Quốc gia đường 9 quả là một hành trình gian nan.ls Giáp nằm chung với các liệt sỹ khác, chưa biết tên( sau chị em tôi vào xin đào mộ lấy mẫu tìm phả hệ bằng GEN Di truyền và đã thành công) tôi sẽ kể lại chi tiết câu chuyện của chị Nga đi tìm mộ bạn .
Trở lại với câu chuyện của bác sĩ Hùng ccb binh trạm,bác nhờ chúng tôi cố tìm xem ai có liệt sỹ tên là Hiển đã hi sinh tại binh trạm, bác kể trong nước mắt:
Khổ ,anh Hiển bị thương nặng lắm,chúng tôi đã cố gắng hết sức, trạm phẫu thiếu thốn đủ thứ. Với nghề nghiệp,tôi biết anh sẽ không qua khỏi, thương lắm.
Anh nói với tôi,anh vào bộ đội chưa biết yêu. Chưa có bạn gái nào nhớ anh ấy , anh ấy ao ước được trở về để yêu và lấy vợ,sinh con,anh không muốn chết ở đây.
Anh nói: ở đây có phụ nữ,bác sĩ cho tôi được hôn ai đó là phụ nữ ,tôi chỉ mong có vậy trước khi tôi chết.
Mọi người nhìn nhau nén lặng, tôi nhìn 4 chị trong trạm phẫu,các chị cungx chỉ trạc 22 tuổi thôi, anh Hùng bảo có cả chị Bình đây( anh chỉ tay vào chị Bình,chị Binhf khóc gật gật)
Cả 4 chị xếp hàng lặng lẽ cúi xuống ôm và hôn anh Hiển,tôi cũng ôm anh ấy hôn lên đôi mắt đã khép mà miệng anh vẫn nở nụ cười.
Chúng tôi mai táng anh,anh vẫn như cười...
........
Hôm nay đọc tập thơ:" mây trên trời Quảng Trị" của nguyễn Trọng Luân. Tôi gặp lại khuôn mặt của liệt sỹ Hiển trong câu chuyện của ccb bác sĩ Hùng.
Muốn các bạn hiểu thêm về ước mơ của người lính .
Tôi đã khóc ,khóc nhiều khi viết vắn tắt câu chuyện này,khi đọc thơ của Nguyễn Trọng Luan ,Cảm ơn nhà thơ đã thay lời muốn nói.
Dưới đây là bài thơ đã làm tim mình nhức nhối khi nghĩ về những người lính yêu thương không về.
Nguyễn Thị Tiến
Chi Nga Viet vàNguyễn Trọng cho phép tôi đưa tên hai người chính kiến mà tôi chưa xin phép.
NGỠ LÀ YÊU.
Ngỡ là yêu
Ngỡ là em
Ngỡ là
Một thuở
Trường Sơn lại về
Giá mà
Cái buổi anh đi
Có cô gái
Hẹn ngày về
Đón anh
Để trong biêng biếc
rừng xanh
Dẫu bom đạn
Vẫn nhớ hình bóng ai
Ngỡ mình
Là một
Thành hai
Trường Sơn
Thương nhớ
Của vài
Trường sơn
Những chàng trai
Vẫn còn "son"
Giả thư con gái
giả hồn đang yêu
Ngỡ như
người vẫn trông theo
Ngỡ như
mình có người yêu
nhớ mình
Ngỡ như
rồi có hy sinh
Có người
Con gái
khóc mình đêm đêm
Ngỡ là yêu
Ngỡ là em
Giũa Trường sơn
cứ đêm đêm
ngỡ là....
Nguyễn Trọng Luân
( Song Thu sưu tầm)
Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017
VIẾT TRONG NGÀY LẬP THU
Đợi mùa thu tới cúc đơm bông
Đón gió heo may trải khắp đồng
Thả sắc hoa vàng vào bát ngát
Đưa làn hương dịu đến mênh mông
Cho say câu hát đêm hò hẹn
Để thỏa niềm yêu buổi ngóng trông
Trời đất vào thu mê mẩn đẹp
Mây xanh nắng nhẹ tấm tình nồng
Sao Đỏ 7-8-2017
Song Thu
Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2017
KHÁC XƯA RỒI
(Hôm qua, Nguyễn Đức Hưng họa bài thơ : VẪN THẾ của Đỗ Đình Tuân, rồi gắn vô trang faceboook của Song Thu. Đọc thấy hay ra phết nhưng mình chưa có ý định họa lại nên đành khất. Vậy mà hôm nay, vừa mở mạng ra đã bốc hứng họa luôn. Gớm người ta thì: " Tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại" còn mình vốn "thẳng ruột Rắn nên cứ thấy sao viết vậy. Dám mong bạn đọc đừng cười)
( Họa nguyên vận bài: VẪN THẾ của Đỗ Đình Tuân)
Bảy lăm mà lão chửa thôi gầy
Rượu uống tì tì cũng chẳng say
Dẫu đã no cơm miền Lục Ngạn
Vưỡn còn thèm phở chốn Thung Mây
Chợt nghe tiệc rượu liền mau bước
Thoáng thấy bóng hồng đã vội bay
"Bản tính nan di" sai bét nhé
Ngày xưa nào lão có như này?!
Sao Đỏ: 06-8-2017
Song Thu
Phụ chép bài: "Vẫn Thế"
( Họa nguyên vận bài: VẪN THẾ của Đỗ Đình Tuân)
Bảy lăm mà lão chửa thôi gầy
Rượu uống tì tì cũng chẳng say
Dẫu đã no cơm miền Lục Ngạn
Vưỡn còn thèm phở chốn Thung Mây
Chợt nghe tiệc rượu liền mau bước
Thoáng thấy bóng hồng đã vội bay
"Bản tính nan di" sai bét nhé
Ngày xưa nào lão có như này?!
Sao Đỏ: 06-8-2017
Song Thu
Phụ chép bài: "Vẫn Thế"
Bẩy chục tuổi hơn mới bớt gầy
Ngày ba bữa rượu,rượu không say
Nhà trong thung lũng nên nhiều gió
Ngõ mở bên hồ hóa lắm mây
Tuyết ở xóm xa nên ít đến
Nguyệt treo đỉnh dốc đứng mà bay
Càn khôn nhật nguyệt dù lay chuyển
Năm ngoái năm kia vẫn thế này !
Ngày ba bữa rượu,rượu không say
Nhà trong thung lũng nên nhiều gió
Ngõ mở bên hồ hóa lắm mây
Tuyết ở xóm xa nên ít đến
Nguyệt treo đỉnh dốc đứng mà bay
Càn khôn nhật nguyệt dù lay chuyển
Năm ngoái năm kia vẫn thế này !
Đỗ Đình Tuân
Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017
VƯỜN HỒNG
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)