( Nguyễn Thị Tiến, bạn cùng học một lớp với tôi trong Đại học sư phạm. Sau khi ra trường, bạn vào dạy tại trường Cao Đẳng Sư Phạm Đà Lạt. Rồi trời xui đất khiến thế nào, bạn lại chuyển về công tác tại Bảo tàng QK4. Tại đây, bạn phụ trách công việc tìm kiếm, quy tập hài cốt liệt sĩ. Tuy chân yếu tay mềm nhưng bạn lại rất xông xáo và có thể nói là dũng cảm, kiên cường, tận tụy nữa khi cùng các trang nam nhi thực hiện nhiệm vụ của mình. Bạn đã thật sự có công trong lĩnh vực này. Vì thế, bạn đã có mặt trong chương trình Người đương thời. Bạn còn viết và xuất bản một cuốn sách kể về quá trình quy tập này. Những mẩu chuyện giản dị, chân thực mà xúc động vô cùng.
Hôm nay, bạn lại gửi vào trang faceboook của tôi câu chuyện nhỏ này . Tôi tải sang đây, mời anh, chị, em và bạn bè blog cùng đọc ạ.)
Dưới đây là ảnh và bài viết của bạn tôi cùng bài thơ của anh Nguyễn Trọng Luân
Tôi và chị đi tìm mộ bạn của chị đã hi sinh tại chiến trường Lào.
Sang Lào. Có hai từ thôi nhưng là cả môtj chặng đường gian nan vất vả,thế mà chị Nga vẫn đi. Chân chị bị đau,chị phải ngồi lại bên gốc cây một nhánh suối...còn 3 người nữa hành quân vào nơi có trạm phẫu ngày xưa.
Sau trạm phẫu bao giờ cũng có một nghĩa trang..
Kết quả đến nơi chỉ có những huyệt mộ đã đào,cỏ mọc lan đầy.
Về nước,chị gọi tôi từ Vinh ra,hai chị em tìm tung tích về binh trạm, chị em tôi tìm được chị Bình,bây giờ chị bán hột vịt ở gần Cồn ngựa.Chị Bình cho biết có anh Hùng đang mưu sinh trong một quán nhỏ ven đường Láng,chị em tôi tìm đến bác Hùng quân y binh trạm ,trời chiều muộn.
Hỏi bác,bác kể biết bao nhiêu câu chuyện về các thương binh đã hi sinh ở đó. Lúc đầu chị em hỏi tin ls Giáp,cuối cùng thì nghe những liệt sỹ khác nhiều hơn,cuốn theo dòng kể của bác Hùng. Chuyện đi tìm và tìm ra nơi mai táng cuối của liệt sỹ Giáp tại nghĩa trang Quốc gia đường 9 quả là một hành trình gian nan.ls Giáp nằm chung với các liệt sỹ khác, chưa biết tên( sau chị em tôi vào xin đào mộ lấy mẫu tìm phả hệ bằng GEN Di truyền và đã thành công) tôi sẽ kể lại chi tiết câu chuyện của chị Nga đi tìm mộ bạn .
Trở lại với câu chuyện của bác sĩ Hùng ccb binh trạm,bác nhờ chúng tôi cố tìm xem ai có liệt sỹ tên là Hiển đã hi sinh tại binh trạm, bác kể trong nước mắt:
Khổ ,anh Hiển bị thương nặng lắm,chúng tôi đã cố gắng hết sức, trạm phẫu thiếu thốn đủ thứ. Với nghề nghiệp,tôi biết anh sẽ không qua khỏi, thương lắm.
Anh nói với tôi,anh vào bộ đội chưa biết yêu. Chưa có bạn gái nào nhớ anh ấy , anh ấy ao ước được trở về để yêu và lấy vợ,sinh con,anh không muốn chết ở đây.
Anh nói: ở đây có phụ nữ,bác sĩ cho tôi được hôn ai đó là phụ nữ ,tôi chỉ mong có vậy trước khi tôi chết.
Mọi người nhìn nhau nén lặng, tôi nhìn 4 chị trong trạm phẫu,các chị cungx chỉ trạc 22 tuổi thôi, anh Hùng bảo có cả chị Bình đây( anh chỉ tay vào chị Bình,chị Binhf khóc gật gật)
Cả 4 chị xếp hàng lặng lẽ cúi xuống ôm và hôn anh Hiển,tôi cũng ôm anh ấy hôn lên đôi mắt đã khép mà miệng anh vẫn nở nụ cười.
Chúng tôi mai táng anh,anh vẫn như cười...
........
Hôm nay đọc tập thơ:" mây trên trời Quảng Trị" của nguyễn Trọng Luân. Tôi gặp lại khuôn mặt của liệt sỹ Hiển trong câu chuyện của ccb bác sĩ Hùng.
Muốn các bạn hiểu thêm về ước mơ của người lính .
Tôi đã khóc ,khóc nhiều khi viết vắn tắt câu chuyện này,khi đọc thơ của Nguyễn Trọng Luan ,Cảm ơn nhà thơ đã thay lời muốn nói.
Dưới đây là bài thơ đã làm tim mình nhức nhối khi nghĩ về những người lính yêu thương không về.
Nguyễn Thị Tiến
Chi Nga Viet vàNguyễn Trọng cho phép tôi đưa tên hai người chính kiến mà tôi chưa xin phép.
NGỠ LÀ YÊU.
Ngỡ là yêu
Ngỡ là em
Ngỡ là
Một thuở
Trường Sơn lại về
Giá mà
Cái buổi anh đi
Có cô gái
Hẹn ngày về
Đón anh
Để trong biêng biếc
rừng xanh
Dẫu bom đạn
Vẫn nhớ hình bóng ai
Ngỡ mình
Là một
Thành hai
Trường Sơn
Thương nhớ
Của vài
Trường sơn
Những chàng trai
Vẫn còn "son"
Giả thư con gái
giả hồn đang yêu
Ngỡ như
người vẫn trông theo
Ngỡ như
mình có người yêu
nhớ mình
Ngỡ như
rồi có hy sinh
Có người
Con gái
khóc mình đêm đêm
Ngỡ là yêu
Ngỡ là em
Giũa Trường sơn
cứ đêm đêm
ngỡ là....
Nguyễn Trọng Luân
( Song Thu sưu tầm)
—
Hôm nay, bạn lại gửi vào trang faceboook của tôi câu chuyện nhỏ này . Tôi tải sang đây, mời anh, chị, em và bạn bè blog cùng đọc ạ.)
Dưới đây là ảnh và bài viết của bạn tôi cùng bài thơ của anh Nguyễn Trọng Luân
Tôi và chị đi tìm mộ bạn của chị đã hi sinh tại chiến trường Lào.
Sang Lào. Có hai từ thôi nhưng là cả môtj chặng đường gian nan vất vả,thế mà chị Nga vẫn đi. Chân chị bị đau,chị phải ngồi lại bên gốc cây một nhánh suối...còn 3 người nữa hành quân vào nơi có trạm phẫu ngày xưa.
Sau trạm phẫu bao giờ cũng có một nghĩa trang..
Kết quả đến nơi chỉ có những huyệt mộ đã đào,cỏ mọc lan đầy.
Về nước,chị gọi tôi từ Vinh ra,hai chị em tìm tung tích về binh trạm, chị em tôi tìm được chị Bình,bây giờ chị bán hột vịt ở gần Cồn ngựa.Chị Bình cho biết có anh Hùng đang mưu sinh trong một quán nhỏ ven đường Láng,chị em tôi tìm đến bác Hùng quân y binh trạm ,trời chiều muộn.
Hỏi bác,bác kể biết bao nhiêu câu chuyện về các thương binh đã hi sinh ở đó. Lúc đầu chị em hỏi tin ls Giáp,cuối cùng thì nghe những liệt sỹ khác nhiều hơn,cuốn theo dòng kể của bác Hùng. Chuyện đi tìm và tìm ra nơi mai táng cuối của liệt sỹ Giáp tại nghĩa trang Quốc gia đường 9 quả là một hành trình gian nan.ls Giáp nằm chung với các liệt sỹ khác, chưa biết tên( sau chị em tôi vào xin đào mộ lấy mẫu tìm phả hệ bằng GEN Di truyền và đã thành công) tôi sẽ kể lại chi tiết câu chuyện của chị Nga đi tìm mộ bạn .
Trở lại với câu chuyện của bác sĩ Hùng ccb binh trạm,bác nhờ chúng tôi cố tìm xem ai có liệt sỹ tên là Hiển đã hi sinh tại binh trạm, bác kể trong nước mắt:
Khổ ,anh Hiển bị thương nặng lắm,chúng tôi đã cố gắng hết sức, trạm phẫu thiếu thốn đủ thứ. Với nghề nghiệp,tôi biết anh sẽ không qua khỏi, thương lắm.
Anh nói với tôi,anh vào bộ đội chưa biết yêu. Chưa có bạn gái nào nhớ anh ấy , anh ấy ao ước được trở về để yêu và lấy vợ,sinh con,anh không muốn chết ở đây.
Anh nói: ở đây có phụ nữ,bác sĩ cho tôi được hôn ai đó là phụ nữ ,tôi chỉ mong có vậy trước khi tôi chết.
Mọi người nhìn nhau nén lặng, tôi nhìn 4 chị trong trạm phẫu,các chị cungx chỉ trạc 22 tuổi thôi, anh Hùng bảo có cả chị Bình đây( anh chỉ tay vào chị Bình,chị Binhf khóc gật gật)
Cả 4 chị xếp hàng lặng lẽ cúi xuống ôm và hôn anh Hiển,tôi cũng ôm anh ấy hôn lên đôi mắt đã khép mà miệng anh vẫn nở nụ cười.
Chúng tôi mai táng anh,anh vẫn như cười...
........
Hôm nay đọc tập thơ:" mây trên trời Quảng Trị" của nguyễn Trọng Luân. Tôi gặp lại khuôn mặt của liệt sỹ Hiển trong câu chuyện của ccb bác sĩ Hùng.
Muốn các bạn hiểu thêm về ước mơ của người lính .
Tôi đã khóc ,khóc nhiều khi viết vắn tắt câu chuyện này,khi đọc thơ của Nguyễn Trọng Luan ,Cảm ơn nhà thơ đã thay lời muốn nói.
Dưới đây là bài thơ đã làm tim mình nhức nhối khi nghĩ về những người lính yêu thương không về.
Nguyễn Thị Tiến
Chi Nga Viet vàNguyễn Trọng cho phép tôi đưa tên hai người chính kiến mà tôi chưa xin phép.
NGỠ LÀ YÊU.
Ngỡ là yêu
Ngỡ là em
Ngỡ là
Một thuở
Trường Sơn lại về
Giá mà
Cái buổi anh đi
Có cô gái
Hẹn ngày về
Đón anh
Để trong biêng biếc
rừng xanh
Dẫu bom đạn
Vẫn nhớ hình bóng ai
Ngỡ mình
Là một
Thành hai
Trường Sơn
Thương nhớ
Của vài
Trường sơn
Những chàng trai
Vẫn còn "son"
Giả thư con gái
giả hồn đang yêu
Ngỡ như
người vẫn trông theo
Ngỡ như
mình có người yêu
nhớ mình
Ngỡ như
rồi có hy sinh
Có người
Con gái
khóc mình đêm đêm
Ngỡ là yêu
Ngỡ là em
Giũa Trường sơn
cứ đêm đêm
ngỡ là....
Nguyễn Trọng Luân
( Song Thu sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét