Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2011

HOÀI NIÊM


Chiều buông thả ánh thu vàng chuếnh choáng
Làm  xao lòng những kẻ xa quê
Bao kỉ niệm cứ chập chờn thấp thoáng
Giữa thực hư miền kí ức đi về

Ôi tuổi trẻ một thời mê mải thế
Nào học hành nào công việc ruộng nương
Và tối đến lại hát hò tập thể
Tan cuộc vui về mái tóc đẫm hơi sương

  Lúc trưởng thành mỗi đứa một phương
Lăn lộn mưu sinh ít khi hội tụ
Nhưng kỉ niệm của một thời lam lũ
Cứ trở về làm sống mũi cay cay
Nhớ những trưa hè nắng gắt, nắng gay
Vừa chăn trâu vừa tranh thủ kiếm thêm con cua con cá
Nắng cháy lưng, lá lúa cào rát má
Chân bết bùn, tay đen nhẻm, khẳng khiu
Vẫn  rộn ràng cười nói trong veo                           

Lại nhớ khi vượt núi băng đèo
Nhặt hạt dẻ hoặc lần măng, hái nấm
Kiếm quả trám và tìm trái gắm
Có chát chua đắng đót ở trong đời



Nhớ những lần vác nứa mệt đứt hơi
Đang sắp khóc bỗng có người vác đỡ
Ngước nhìn lên  má như bừng đỏ
Hai ánh nhìn có lửa chạm vào nhau...
Rồi lặng thầm chẳng biết nói chi đâu
Hai đứa bên nhau như đi vào cổ tích
Lại nhớ cảnh mùa đông giá rét
Sương muối như hoa tuyết bên đường
sáng tinh mơ mình cắp sách đến trường
Áo một manh, chân không giầy buốt thót
Đi quãng dài lại  đốt giấy để hơ
Vẫn là mình nhường giầy vải cho ta
Chân đỡ buốt lòng ta ấm mãi...

Nhưng thực tế đâu phải là huyền thoại
Mình ra đi rồi mãi mãi không về
Mảnh hồn quê lỗi một lời thề
Mọi con đường bỗng trở nên vắng vẻ
Mọi ngọn núi cũng  thành cô lẻ
Giữa bầu trời quạnh quẽ tới ngàn xa
Nơi quê nhà ta bỗng thấy bơ vơ
Lần tìm thẩn thơ
Bước chân đời năm ấy
Lối ngày xưa cỏ xóa tự bao giờ
Sương chiều rơi chậm rãi bơ thờ
Gió sớm lạnh hững hờ xao xác
Đêm ướt áo mưa rơi xào xạc
Trăng rụng
Sao sa
Tận phía chân trời
Nỗi đau chiến tranh còn lẩn khuất mãi trong đời

Sao Đỏ 14-10-2011
Vũ Thị Song Thu
                              
                            

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét