Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013
VỌNG CỔ NINH KIỀU
Du thuyền sông Hậu đêm nay
Em không uống rượu mà say mất rồi
Nửa câu vọng cổ đánh rơi
Cầm lên sợ vỡ, để trôi sợ chìm
Lạy giời trăng gió lặng im
Để nghe tiếng khóc con tim luân hồi
Phận bèo mây dạt sóng trôi
Em cô đơn giữa một trời nước mây
Biết bao giờ trở lại đây
Cho em bén rễ xanh cây ngô đồng
Mai về người có buồn không
Câu thơ giăng mắc cánh đồng cỏ may
Phải đâu ai hẹn mà say
Nhớ câu vọng cổ cay cay mắt chiều
Ninh Kiều không phải bùa yêu
Mà em thương suốt những chiều không anh…
( Song Thu, sưu tầm. Nguồn: nonkhongquai.HP)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóađành về nơi...(giống nhà tranh)
Trả lờiXóachị lại ôm ấp,yêu anh chồng già
(biết anh vẫn tính trăng hoa
nằm trong ý nghĩ,vì già còn đâu)
Thương anh,lòng chị cũng sầu.
Biết anh có tính trăng hoa
Trả lờiXóaDù trẻ dù già hăng vẫn cứ hăng
Dẫu rằng trên chẳng còn răng
Nhưng mà mọi thứ vẫn không hề già
Chả tin thì Nga thử nha!
Hai nàng cùng nói xấu ta
Trả lờiXóaBảo ta có tính trăng hoa trong đầu
Yêu thầm cô gái bán rau
Thứ xuân xanh ấy còn lâu mới già.