Đọc & Suy ngẫm
Bài
diễn văn của một nữ sinh 17 tuổi “Nếu tôi sống thêm hai nghìn năm nữa
thì tổ quốc của tôi, ông sẽ là ai?”, có lẽ sẽ cho chúng ta một cái nhìn
khác về “giấc mơ Trung Hoa".
Một trường trung học phổ thông tại Trung Quốc, tổ chức hội diễn văn với chủ đề “Tổ quốc thân yêu”.
Dưới đây là toàn bộ nội dung bài diễn văn của nữ sinh. Có thể nói bài diễn văn này đã thể hiện những nhận thức rất lí trí và sáng suốt, vượt xa phần đông thế hệ thanh niên Trung Quốc hiện tại. Liệu cô gái này có thể thay đổi Trung Quốc?
Dưới đây là toàn bộ nội dung bài diễn văn của nữ sinh. Có thể nói bài diễn văn này đã thể hiện những nhận thức rất lí trí và sáng suốt, vượt xa phần đông thế hệ thanh niên Trung Quốc hiện tại. Liệu cô gái này có thể thay đổi Trung Quốc?
“Kính
thưa các thầy cô,bạn bè thân mến: Tôi tên Vương Khả Nhi, là học sinh
lớp 10A6, tiêu đề bài diễn văn của tôi hôm nay là “Nếu tôi sống thêm hai
nghìn năm nữa, thì tổ quốc của tôi, ông sẽ là ai ?”. Tôi không có những
ngôn ngữ hùng hồn như mọi người, cũng không có nhiệt huyết dâng trào
như những người khác; đối với hai từ “tổ quốc”, cái tôi có chính là suy
nghĩ độc lập của riêng cá nhân tôi, tôi cảm thấy rằng xã hội chúng ta
không thiếu những người đứng đầu về tri thức, mà cái thiếu chính là
những người có tư duy vậy.
Tôi
đang nghĩ rằng: Nếu như tôi có thể sống thêm hai nghìn năm nữa, thì thử
hỏi tổ quốc của tôi sẽ là ai? Vào thời nhà Hán, tổ quốc của tôi chính
là nhà Hán, chính là Đại Hán đã tiêu diệt hết thảy những kẻ xâm phạm bờ
cõi. Vào triều đại nhà Đường, tổ quốc của tôi chính là Đại Đường, triều
đại hưng thịnh bậc nhất khiến cho hàng nghìn nước khác đến viếng thăm.
Vào thời Tống, tổ quốc của tôi là triều đại nhà Tống, triều đại đứng đầu
về khoa học kỹ thuật, kinh tế phồn vinh. Vào triều đại nhà Nguyên, vó
ngựa Mông Cổ đã chà đạp giày xéo chúng tôi thành những người dân thấp
kém, vậy thì tổ quốc của tôi chính là Đại Nguyên sao? Và tôi phải yêu
thương nó sao? Vào thời nhà Thanh, người Mãn giết người ngoài biên ải,
để đầu không để tóc, để tóc không để đầu, cuộc tàn sát tại Dương Châu
cũng ảm đạm thê lương không khác gì cuộc tàn sát tại Nam Kinh, vậy thì
tổ quốc của tôi chính là Đại Thanh sao? Tôi phải yêu thương nó sao?
Thời
gian lâu dần, tôi đã dần dần nhận ra rằng, nếu như có ai cưỡng đoạt mẹ
của các vị, vậy thì mọi người đều nhận kẻ đó là cha của mình sao, chúng
ta không có lòng tự trọng đến như thế sao? Có những lúc tôi cũng nghĩ
rằng, nếu như lúc đầu Nhật Bản chiếm lĩnh Trung Quốc chúng ta, hỡi các
bạn, có phải hôm này chúng ta sẽ hô lớn lên rằng “thiên hoàng vạn tuế”
hay sao?
Nếu
như tôi sống thêm hai nghìn năm nữa, thì thử hỏi xem, ai sẽ là tổ quốc
của tôi đây, thật khiến cho tôi rất mơ màng khó hiểu .
Trong
lòng tôi có một tổ quốc, đó chính là một nơi công bằng, công chính và
không có sự bất công nào cả; trong lòng tôi có một tổ quốc, đó chính là
nơi để cho bạn chiến thắng, chiến thắng một cách đường đường chính
chính. Còn thua thì sao, chính là thua một cách tâm phục khẩu phục.
Trong lòng tôi có một tổ quốc, đó là nơi mà ông lúc nào cũng có thể dang
rộng đôi cánh che chở cho tôi; trong lòng tôi có một tổ quốc, bất luận
cuộc sống của tôi vất vả gian khổ đến thế nào, thì tổ quốc cũng sẽ khiến
cho lòng bạn tràn đầy hy vọng về một tương lai không xa.
Nước
Mỹ sinh ra Washington, còn nước Anh thì sinh ra Churchill, nhưng họ đều
đã ra đi vĩnh viễn; trách nhiệm hôm nay đây, không thể trông cậy vào họ
nữa, mà là nằm ở thế hệ trẻ chúng ta. Trí tuệ của thế hệ trẻ chính là
trí tuệ của quốc gia, thế hệ trẻ hùng mạnh chính là quốc gia hùng mạnh,
thế hệ trẻ độc lập chính là quốc gia độc lập, thế hệ trẻ đứng đầu thế
giới chính là quốc gia đứng đầu thế giới. Trong tay thế hệ trẻ chúng ta
nhất định sẽ được cầm tờ báo nói về tổ quốc tân tiến văn minh bậc nhất
của chúng ta, ông sẽ để cho mỗi người đều yêu mến ông sâu sắc từ tận đáy
lòng, ông sẽ khiến cho nước Mỹ phải ngưỡng mộ về chế độ dân chủ của
chúng ta, khiến cho nước Đức phải ngưỡng mộ về những thành tựu khoa học
kỹ thuật của chúng ta, khiến cho Nhật Bản phải ngưỡng mộ đất nước dân
giàu nước mạnh của chúng ta, khiến cho Singapore phải ngưỡng mộ về môi
trường sạch đẹp của chúng ta. Nhìn xem ngày đó, tổ quốc của tôi, tất
nhiên sẽ là một bầu trời rực sáng, một tổ quốc khiến cho con cháu muôn
vàn đời sau cũng không thể nào quên được.
Người
Trung Quốc cổ nuôi dưỡng ba giấc mộng Trung Hoa: Giấc mộng thứ nhất gọi
là giấc mộng minh quân, chính là hy vọng có được một hoàng đế tốt, hy
vọng tất cả vấn đề đều được giải đáp và hiện thành. Tất cả mọi đều tốt
đẹp đến từ sự ban ơn của kẻ thống trị. Giấc mộng thứ hai gọi là giấc
mộng thanh quan, nếu như hoàng đế đã không thể trông cậy được nữa, thì
người dân hy vọng sẽ có một vị thanh quan, thanh liêm chính trực, còn có
thể trực tiếp nói lời can gián lên bề trên, mà không sợ xúc phạm đến
những người có quyền có thế. Giấc mộng thứ ba gọi là giấc mộng hiệp
khách, nếu như thanh quan cũng không thể trông cậy được nữa, thì hy vọng
sẽ có một vị hiệp khách thay dân báo thù rửa hận.
Ba
giấc mộng của người Trung Quốc thời nay: Giấc mộng thứ nhất gọi là giấc
mộng tự do, chính là thoát ra khỏi sự chuyên chế của bộ máy chính trị
một đảng độc tài, không còn bị đàn áp bức hại bởi những kẻ thống trị cậy
quyền cậy thế cũng như bè lũ quan lại quyền quý hống hách lộng hành,
giấc mộng thứ hai gọi là giấc mộng nhân quyền, chính là tất cả người dân
đều có thể hưởng quyền lợi bình đẳng, không còn có bất cứ tầng lớp nào
có đặc quyền cao hơn quảng đại quần chúng nhân dân để rồi khiến cho
những người dân thấp cổ bé họng chỉ có thể uất ức căm hận mà chẳng làm
được gì. Giấc mộng thứ ba chính là giấc mộng chính trị dân chủ, cũng
chính là chế độ dân chủ toàn dân, tất cả người dân trong cả nước cùng
nhau lập ra hiến pháp căn bản dựa trên cơ sở người người bình đẳng, đồng
thời sẽ theo đó mà làm việc.
Ba
giấc mộng thời xưa chính là “giấc mộng kê vàng” giữa ban ngày, mang
tính bị động tiêu cực đối với nhân dân, là chính sách ngu dân mang lại
ác mộng nghìn năm, chỉ có thể khiến cho dân chúng trở thành những con
cừu ngoan ngoãn, mặc cho kẻ thống trị làm mưa làm gió, xâu xé giết hại,
thống trị vĩnh viễn.
Tiểu Thiện, dịch từ NTDTV
Song Thu sưu tầm
Bài diễn văn của Vương Khả Nhi,17 tuổi,thật xứng"Hậu sinh khả úy".Tuy,"Nhân tài là nguyên khí quốc".Nhưng với bộ lọc"ý thức hệ",không biết tương lai sẽ như thế nào?
Trả lờiXóaChúc anh chị và gia đình luôn an lành hạnh phúc !
Đúng vậy Quỳnh ạ. Chị cũng có phần âu lo cho cô bé này như em đó.
XóaChúc em thường vui nha
không biết rồi số phận của Vương Khả Nhi sẻ ra sao?. nếu ở VN mà nói thế thì. ..... vừa rồi em vừa đăng lên một bài đã vội vàng xoá đi mà sợ lắm. sang chúc chị bách niên giai lão đây
Trả lờiXóaChị cũng lo không biết cô bé có được yên thân với cái chế độ độc tài toàn trị của ông Tập không ta. Nhưng dù sao cũng thấy cảm phục một cô bé mới có mười bảy tuổi đầu mà đã có nhận thức sâu sắc về cuộc đời như vậy và càng cảm phục hơn khi thấy cô bé đó có đủ dũng khí để nói lên chính kiến của mình khi mà một xã hội chưa cho con người được tự do ngôn luận.
XóaCám ơn Mẫn đã sang thăm, đọc bài và chia sẻ
1- Thấy bác Tuân học Hán nôm bu tui sang làm quen để thỉnh thoảng sang làm học trò bác. Nhất tự vi sư bán tự vi sư mà
Trả lờiXóa2- Bu tui tâm phục khẩu phục bài Viết của cô bé Vương Khả Nhi. Nếu các nhà chóp bu Trung Nam hải nghĩ được như cô bé này thì hay biết bao nhiêu
3- Nhân thể cô bé nhắc đến Giấc mộng Trung Hoa, bu tui xin góp vài lời. Đây là một đoạn trong bài "Tản mạn sách và đọc sách" bu mới post cách đây vài tiếng bên trang của bu. (các con số là chú thích...)
Trong cuộc họp của Bộ chính trị Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc tháng 8 năm 1965 Mao Trạch Đông nói: “Chúng ta phải giành cho được Đông nam châu Á bao gồm cả miền Nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Ma lai xi a, và Xinh ga po….Một vùng như Đông nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản…xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy…Sau khi giành được Đông nam châu Á chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô – Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây”(2). Nay Tập Cận Bình tô son trát phấn lời phán truyền của Mao thành Giấc mộng Trung Hoa và đang ráo riết thực hiện: “Đến đầu tháng 3 năm 2015, Trung Quốc đã tiến hành cải tạo mở rộng diện tích quy mô lớn 6 bãi đá ngầm của quần đảo (là đá Chữ Thập, Ga Ven, Châu Viên, Gạc Ma, Tư Nghĩa, Vành Khăn)(3) trong quần đảo Trường sa của Việt Nam. Tiếp theo “Ngày 28/5, Trung Quốc đã chính thức di chuyển vũ khí đến đảo nhân tạo ở Biển Đông… có thể là radar, súng phòng không và cả máy bay trinh sát.”(4)
Hôm trước lão từng giới thiệu với chị Song Thu blog lão Hòa thượng Bulukhin. Nay thấy lão hòa thượng gõ mõ nơi đây cũng lấy làm vui lắm . Xin chúc mừng.
XóaCũng nhờ lão mà tôi ghé thăm blog của bác Bu... đấy. Nhưng thấy bên nớ đàm đạo những vấn đề cao xa quá, tui không am tường nên chưa biết còm mô cho phải đành đọc rồi về thôi lão ạ. Nhưng tôi sẽ sang đọc thường xuyên để nâng cao Thu trí
XóaTôi từng biết một bác Bu đã rất am tường về Phật giáo, nay lại biết thêm về tinh thần say mê Hán học và khả năng nắm bắt tình hình chính trị quốc tế rất nhanh nhạy và sâu sắc nữa thì lấy làm khâm phục lắm. Nhiều tài năng dồn lại một người như thế quả là hiếm lắm thay.
Trả lờiXóaCám ơn vì bác đã ghé thăm tệ xá, đọc bài sưu tầm, chia sẻ cảm xúc và cung cấp thêm cho tôi những kiến thức bổ ích. Mong được giao lưu với bác thường xuyên hơn. Tôi đã qua nhà thăm bác, đọc bài nhưng do không am tường về Phật giáo nên chỉ hóng thôi chứ chưa dám góp lời
Hóa ra Song Thu cũng quan tâm nhiều về chính trị và thời sự trong nước cũng như Quốc tế. Bài diễn văn nói thẳng nói thật của nữ sinh Trung Quốc trên là một sự kiện rất đáng quan tâm ko chỉ cho các nhà lãnh đạo Trung Quốc mà cho nhiều nhà lãnh đạo quốc gia khác liên hệ về những vấn đề nhức nhối khác như dân quyền, dân chủ, tham ô, hối lộ. V. v... Nếu họ thức tỉnh đc vấn đề đó thì xã hội sẽ thái bình thịnh trị biết bao...
Trả lờiXóaChúc Song Thu cùng gia đình luôn khỏe vui, hạnh phúc nhiều nhé!
Quan tâm đến chính trị chính em và những việc to tát ngoài xã hội là việc thường tình của các đấng tu mi. Phụ nữ chúng em chỉ quan tâm đến cơm áo gạo tiền,gia đình và bầu bạn thôi. Em thích bài này vì cái khát khao bình đẳng tự do dân chủ, toàn những thứ liên quan đến cuộc đời thật sự mà anh.
XóaCám ơn anh đã ghé thăm và chia sẻ ạ
Theo lão , một chính trị gia nào đó đã dàn dựng bài tham luận để cô bé 17 tuổi nói lên tiếng nói vô tư trong sáng nhằm vào mục đích A,B.C...
Trả lờiXóaĐã là chính trị là mánh khóe. Mà không mánh khóe thì không là chính trị.
Tôi đồng ý với lão "Đã là chính trị là mánh khóe. Mà không mánh khóe thì không là chính trị" Chính trường còn nguy hiểm hơn cả chiến trường. Vì chiến trường người ta xaxc định rõ kẻ thù còn trong chính trường kẻ thù khoác bộ mặt bạn bè đồng chí và ra tay triệt hạ nhau bất cứ lúc nào để tiên thân, để có lơi...
XóaTuy nhiên tôi không nhiều đa nghi như lão nên tôi tin bài viết ni là của cô bé mười bảy thiệt lão à. Điều này có thể lão đúng và có thể tôi đúng đó nha. Vì chúng ta cùng không xác minh được rõ ràng. Coi như hòa cả làng nha
Hùng biện thì chắc như đinh đóng,luận văn rất chặt chẻ ,nhưng than ôi nói mãi mệt lắm,cũng chỉ là chính trị mà thôi,chính trường cứ mỗ sẻ... khảo nhau hu hu
Trả lờiXóaDạ. Cám ơn anh đã ghé thăm và đọc bài ạ. Thấy anh khỏe và đi dao du được như ri là em mừng rồi. Chúc anh ngày càng khỏe hơn và viết nhiều trang kí hay nha anh
Xóa