Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

ĐÔI LỜI GỬI CÁC BẠN BLOG

Hết bận vì phải lên Hà Nội trông cháu giờ lại phải chuẩn bị cho đám cưới con gái nên Song Thu không thể vào mạng giao lưu cùng anh chị em và bạn bè blog được. Dám mong mọi người thông cảm cho. Hôm nay cũng quên luôn cả ngày 20-10 nữa nè. Vừa rồi nghe các con điện về chúc mừng mới sực nhớ ra, vội hỏi ông xã: " Anh không có gì tặng em nhân ngày này sao?". Chàng mới thủng thẳng đáp rằng: " Anh đã làm thơ tụng ca vợ gửi tặng em rồi, chưa mở mạng xem à?" 
Hơi thất vọng vi chẳng được tặng quà chi cả, rồi lại tự an ủi mình rằng, có thơ tặng là tốt rồi. Vào mạng mở ra, thấy bài thơ ấy như vầy nè, khoe cùng mọi người luôn đây.

Vợ ca nhân 20/10





Vợ ca nhân 20/10
Nhân ngày 20 tháng 10
Đỗ Tuân xin có vài lời vợ ca
Ba ba năm sống một nhà
Bây giờ sắp sửa thành ba gia đình
Chúng đua ra ở Hà Thành
Chí Linh còn lại có mình với ta
Chúc mình trẻ đẹp thêm ra
Cứ tươi hơn hớn như hoa giữa rừng.
Ai trông thấy cũng vui mừng
Muốn cười muốn hát chứ không muốn chuồn.
20/10/2015
Đỗ Đình Tuân


Nhân ngày phụ nữ Việt Nam này, Song Thu xin gửi tới các chị, em và các bạn nữ blog lời chúc sức khỏe và hạnh phúc. Chúc phái nữ chúng mình ngày càng xinh đẹp và giỏi giang nha

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

ĐẠT ĐẠO



Tôi vốn rất mơ hồ về Phật pháp nhưng lại có một anh bạn blog đam mê giáo lý nhà Phật. Sang trang của anh ấy, thấy bàn nhiều vấn đề về Phật giáo thấu đáo lắm. Tôi thích đọc nhưng hiểu không tường tận nên chỉ dám lắng nghe thôi chứ ứ dám mạn đàm. Có một cô bạn tặng cuốn Kinh : PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA VÔ LƯỢNG THỌ, tôi cũng đọc rất chăm chú. Có những bài đã thuộc. Song hiểu về các bài kinh đó chẳng được là bao. Hôm vừa rồi lại có một bạn thơ mang đến tặng bài thơ của Nhà sư Huyền Không. Tôi cảm thấy khi đã đạt đạo, Người sống thật ung dung thanh thản nhẹ nhàng. Mình muốn học theo Người mà sao khó thế! Có phải tôi không có duyên với môn đạo này chăng?
Dù sao, hôm nay tôi cũng đưa bài thơ này lên để mọi người đọc và suy ngẫm nha: 

Qua thiền môn: thấy trời xanh
Kim cang kinh tụng chân thành từng trang
Khói hương quyện cảnh mơ màng
Hư không là chiếc y vàng quấn thân

Thiền môn xưa sạch phong trần
Kim cang kinh khép trầm luân thoát rồi
Ta từ sanh tử về chơi
Ngồi trên chót đỉnh mỉm cười với trăng

Thân ta là giải đất bằng
Tâm ta là nước sông Hằng mênh mông
Tình ta là đóa hoa hồng
Ý ta là cả cánh đồng tâm linh

Còn đâu nữa Kim Cang kinh
Thiền môn biến mất mà mình vô ngôn
Bình minh về ngập hoàng hôn
Kêu lên một tiếng tỉnh hồn ngàn xưa
                   Huyền Không

Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015

NHẮN CÙNG GÓA PHỤ















( Họa nguyên vận bài GIÓ BẤC của Nguyễn Thị Vin)

Đã bấy nhiêu năm khép kín phòng
Và nhiều đêm lạnh thức chong chong
Người về chín suối tan niềm hạ
Kẻ ở trần gian lạnh nỗi đông
Khi chữ tam tòng còn ám ảnh 
Thì thân góa phụ mãi long đong
Từ nay hãy gói buồn đau lại
Dấn bước tình tang bỏ hết tròng
               02-10-2015
               Song Thu

NỖI LÒNG CÔ PHỤ
( Họa nguyên vận bài GIÓ BẤC)

Màn đêm thảng thốt phủ cô phòng
Lặng lẽ canh tàn thắp nhớ chong
Chiếu phúc chưa nồng hương lửa nhóm
Chăn sầu vội lạnh tuyết băng đông
Đường xa nghĩ nỗi ngày mai khép
Lối cũ nghe niềm cổ độ đong
Muốn giữ tình chung cho vẹn nghĩa
Mà thương mắt biếc lệ lưng tròng !

Lý Đức Quỳnh

(Phụ chép bài mời họa)

          GIÓ BẤC
Gió bấc sương buông khép cửa phòng
Chăn đơn gối chiếc ngọn đèn chong
Người về đất Phật hồng sen hạ
Em ở quê nhà lạnh gió đông
Mấy độ thu sang lòng khắc khoải
Bao mùa xuân tới dạ sầu đong
Vườn xưa lá rụng người đi mãi
Lạnh lẽo canh khuya lệ ứa tròng
               8-2015
            Nguyễn Thị Vin