Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015
NHẮN CÙNG GÓA PHỤ
( Họa nguyên vận bài GIÓ BẤC của Nguyễn Thị Vin)
Đã bấy nhiêu năm khép kín phòng
Và nhiều đêm lạnh thức chong chong
Người về chín suối tan niềm hạ
Kẻ ở trần gian lạnh nỗi đông
Khi chữ tam tòng còn ám ảnh
Thì thân góa phụ mãi long đong
Từ nay hãy gói buồn đau lại
Dấn bước tình tang bỏ hết tròng
02-10-2015
Song Thu
NỖI LÒNG CÔ PHỤ
( Họa nguyên vận bài GIÓ BẤC)
Màn đêm thảng thốt phủ cô phòng
Lặng lẽ canh tàn thắp nhớ chong
Chiếu phúc chưa nồng hương lửa nhóm
Chăn sầu vội lạnh tuyết băng đông
Đường xa nghĩ nỗi ngày mai khép
Lối cũ nghe niềm cổ độ đong
Muốn giữ tình chung cho vẹn nghĩa
Mà thương mắt biếc lệ lưng tròng !
Lý Đức Quỳnh
(Phụ chép bài mời họa)
GIÓ BẤC
Gió bấc sương buông khép cửa phòng
Chăn đơn gối chiếc ngọn đèn chong
Người về đất Phật hồng sen hạ
Em ở quê nhà lạnh gió đông
Mấy độ thu sang lòng khắc khoải
Bao mùa xuân tới dạ sầu đong
Vườn xưa lá rụng người đi mãi
Lạnh lẽo canh khuya lệ ứa tròng
8-2015
Nguyễn Thị Vin
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Khi chữ tam tòng còn ám ảnh
Trả lờiXóaThì thân góa phụ mãi long đong
Từ nay hãy gói buồn đau lại
Dấn bước tình tang bỏ hết tròng
Lời khuyên của em rất đúng và có tình...chồng đã ra đi, thiếu phụ thờ chồng theo đúng phong tục rồi cũng nên thu xếp hạnh phúc cho riêng mình, phải không em?
Chị bạn em góa chồng nhiều năm nay và năm nào chị ấy cũng làm thơ buồn nhớ chồng theo một mô tuýp chung chung như vầy. Vì thế năm nay nhận bài mời họa của chị ấy, em mới họa lại như ri đó ạ.
XóaEm nghĩ, người ra đi thì không thể lấy lại được còn người ở lại vẫn phải tiếp tục cuộc sống nên không thể cứ bi thương ủ rũ mãi được chị ạ. Vả lại trong thực tế em thấy người ta vẫn sông tương đối vô tư và hết mình nhưng cứ viết thơ như rứa thôi
Ừ nhỉ sao ta khép kín phòng?
Trả lờiXóaTội gì đêm lạnh chịu nằm không?
Kẻ nơi âm giới đà an phận
Người ở dương gian cũng khuây lòng
Nếu nợ ông tơ nay trả hết
Thì duyên bà nguyệt tất xe xong
Mong ai thấu hiểu tình góa phụ
Cứ thế… lăm le nhốt vô tròng!
Đấy đấy, em cũng nặn ra được 8 câu 7 chữ. Chị treo lên để góa phụ...kén chồng! He he...
Chị ma treo thơ em lên chắc sẽ có nhiều chàng nhào vô lắm đó. Em chuẩn bị tinh thần chống đỡ đã tốt chưa?
XóaThuở trước chị có một cô bạn tên là Đoàn Tiếu ở mãi tận Hạ Long cơ cũng làm thơ kén chồng và chị đưa lên mạng. Thế là "dập dìu lão tử giai nhân" xông đến làm cô bạn trách chị quá trời luôn rồi còn giận ứ thèm giao lưu với chị nữa nè
Thế a chị? Cô bạn ấy làm thơ kén chồng, chị quảng bá hộ cho lại còn trách là sao nhỉ?
XóaEm được thế thì mang quà đến hậu ta chị liền. Hi hi...Nhưng họa mà như em thì thơ Đường có ngày tan chảy mất thôi. Em chịu luôn cái khoản thất ngôn bát cú này chị ơi. Thấy người ta niêm đối dễ dàng mà mình thì nghĩ không ra.
Em đã viết truyện giỏi là tuyệt vời rồi. Còn cái khoản thơ Đường này đa số chỉ là gò vần ép chữ cho đúng niêm luật thôi chớ viết cho nhuần nhụy, tự nhiên đã khó lắm rồi. Nói chi đến chuyện viết giỏi được.
XóaCòn cô bạn chị giận chị là cũng có lý của nàng ấy đấy. Vì nàng chỉ muốn để ở trang của nàng và thông báo cho bạn bè nàng thôi thì chị lại quảng bá rộng rãi quá làm nhiều đấng đến làm phiền nàng. Đã thế chị lại còn họa trêu cho nàng ấy ế nữa nên nàng mới giận đó em à.
Em sang thăm và góp họa cùng chị.
Trả lờiXóaChúc chị thường an !
NỖI LÒNG CÔ PHỤ
Màn đêm thảng thốt phủ cô phòng
Lặng lẽ canh tàn thắp nhớ chong
Chiếu phúc chưa nồng hương lửa nhóm
Chăn sầu vội lạnh tuyết băng đông
Đường xa nghĩ nỗi ngày mai khép
Lối cũ nghe niềm cổ độ đong
Muốn giữ tình chung cho vẹn nghĩa
Mà thương mắt biếc lệ lưng tròng !
Lý Đức Quỳnh
Bài thơ Quỳnh họa thiệt là hay. Cám ơn em nhiều. Chị xin bài này để đăng lên nhé?
Trả lờiXóalàm thân con gái khổ sao
Trả lờiXóatam tòng tứ đức buộc vào nhân luân
cái thời phong kiến gian truân
mười hai bến nước đục trong ...nghẹn ngào !