Thứ Hai, 29 tháng 3, 2021

CHỈ TẠI EM MẤT NGỦ

 


( Chuyện vui cuối tuần)
Em là một phụ nữ đang vào độ tuổi: “trẻ chưa qua, già chưa tới”. Nói theo cách dân dã nhất thì là “độ tuổi sồn sồn”;Dẫu đã lên chức bà rồi nhưng vưỡn xuân thì lắm.Em có vóc dáng phương phi nhưng săn chắc; khuôn mặt không sắc sảo hay rờ rỡ xinh tươi mà đằm thắm mặn mòi. Tính tình hoạt bát,mạnh bạo, thích đùa, hay đùa và biết đùa một cách hài hước, hóm hỉnh, rất có duyên. Thơ văn cũng ra trò và quảng giao ra phết lắm. Đã thế Em lại có cơ ngơi, nghề nghiệp đàng hoàng,và nhất là đang rất rất tự do. Cho nên Em là niềm mơ của bao đấng tu mi nam tử.
Còn Chàng và Nàng cho dù “cái già đã nẫu thành dưa” cả rồi nhưng tính tình thì chẳng giống ai. Nghĩa là cũng chẳng ra cái đạo của người già, mà cũng không hẳn ra hồn bọn trẻ hay bậc trung niên; cứ nửa nạc nửa mỡ, biến hóa khôn lường,thay đổi thất thường như thời tiết làm cho người giao tiếp chẳng biết đâu mà lần vì chưa hết cái ngỡ ngàng này đã sang cái ngơ ngác khác. Nhưng vì vô hại đối với mọi người nên họ chỉ thấy buồn cười chứ không tức giận. Chàng, Nàng hợp thành một đôi, kẻ tung người hứng nhiều khi cũng ăn ý ra phết. Song lắm bận cũng chuệch choạc và căng thẳng ra trò. Dẫu chưa khi nào tới độ thượng cẳng chân, hạ cẳng tay nhưng khẩu chiến thường sắc lẹm, nảy lửa, tuy không dung tục thô thiển song cũng “sâu cay dày vỏ”; “đỏ mỏ thành đanh” đáo để. Đặc biệt là những cuộc chiến tranh lạnh cứ xảy ra thường xuyên như cơm bữa, tuy chẳng bao giờ kéo dài đến một ngày.
Trời xui đất khiến thế nào mà cả Chàng và Nàng đều kết giao với Em qua không gian mạng từ thời chơi blog đến nay lúc nào cũng khăng khít dù chưa gặp mặt Em bao giờ. Giữa ba người bọn họ tự dưng hợp thành một bộ, thơ phú tán tỉnh rôm đáo để. Nàng đóng vai “chị cả” bao dung. Em vào vai “tiểu tam” ngoan ngoãn khiêm nhường. Cố nhiên là Chàng trở thành đấng “quân vương” tối thượng giữa Nàng và Em nên cứ tự phát mà sung sướng rung râu chớ bộ.Nhưng ở đời có ai học hết chữ ngờ bao giờ đâu. Thế mới nên chuyện chứ. Ví như cái bộ ba kia đã bao năm thơ đi thơ lại trêu ghẹo nhau hoài có sao đâu. Lần này bỗng dưng sinh sự thành “bão táp cung nhà”. Mà cái căn nguyên sâu xa của cơn bão khủng khiếp này cũng chỉ từ việc em mất ngủ mà ra. Số là thế này, vì bị mất ngủ, Em mới làm bài thơ : “Đi tìm cái ngủ” rồi tung lên phây. Thế là bao nhiêu người vào com men. Chia sẻ, động viên và bày cách trị chứng mất ngủ thì ít mà tán tỉnh thì nhiều. Nàng mới vào đó viết hai câu dụ khách giúp em:
Em tôi lại mất ngủ rồi
Ai ru em ngủ… xin mời giơ tay.
Chắc do mấy hôm bận việc, Nàng không vô mạng nên đến khi vào viết hai câu trên thì em đã đăng mấy bài khác chồng lên rồi. Vì thế, lời chiêu dụ của nàng như rơi tõm vào thinh không, chẳng ai đáp lời cả. Bởi có mấy ai dỗi hơi mà lần dở xem lại những bài cũ đâu. Nàng hơi thất vọng. Đột nhiên có thông báo Chàng vô đáp lời. Nàng vội nháy chuột mở ra xem, thấy Chàng viết:
Mình xin tình nguyện giơ tay
Vào ru em ngủ cả ngày lẫn đêm...
Dù có hơi gờn gợn cỗ lòng và Akay sống mũi bởi cái máu Hoạn Thư lẩn khuất trong người khi thấy Chàng muốn “ru em ngủ cả ngày lẫn đêm”, Nàng vẫn gõ bàn phím ra vẻ ta đây bao dung rộng lượng và bất cần lắm ấy. Gõ rằng:
Em ơi…xin hãy ghi tên
Nếu chàng trúng tuyển ( chị sẽ) cấp tiền cho vô
Vốn biết đùa lại rất nhanh nhạy nên “tiểu tam Em” mới khiêm nhường thưa lại:
Chị cả đã mở chốt cho
Tiếc chi em út không cho động…màn
Ái chà chà…thế này thì còn gì bằng nữa. Đọc hai lời còm của Nàng và em, mắt Chàng sáng lên, lòng chàng khấp khởi, mặt tươi hơn hớn, vui hơn bắt được vàng. Chàng hào hứng đáp lời
Cám ơn thiện chí hai nàng
Chuyến này anh phải lên đàng vô thôi
Chỉ mong sao chóng đến nơi
Để Em chuẩn bị cho tôi động…màn
Đã rộng lòng thì rộng lòng cho chót chứ té ngựa giữa chừng thì còn gì là oai phong “chị cả” mà em đã suy tôn Nàng nữa. Nàng mới dằn lòng cắn răng tiếp nối cuộc vui. Nhưng Nàng vẫn giữ thế thủ của riêng mình, Nàng ghi tiếp:
Ngày mai Chàng hãy lên đàng
Bay vô trong nớ động…màn với em
Cùng nhau lạc chốn đào nguyên
Ru Em tôi ngủ bình yên ngon lành.
Viết xong mấy lời này, Nàng nín thở chờ đợi phản ứng của Chàng. Nhưng Chàng mải làm vườn nên tối đó mới vào mạng. Đọc được lời com của Nàng, chàng hớn hở ra mặt. Lúc lúc lại huýt sáo vang nhà hay ngâm nga thơ của đại thi hào dân tộc Nguyễn Du viết về chàng Thúc: “ Được lời như cởi tấc son/ Vó câu ruổi thẳng nước non quê người”.
“Tức thật, thế này thì tức thật”. Mặt Nàng tím lại, mắt Nàng long lên sòng sọc. Nàng gõ bát, đập xoong, giậm chân bành bạch làm hiệu cho chàng biết điều mà hãm bớt cái phởn chí kia đi. Chàng vô tâm không biết hay vờ như không biết để chọc tức Nàng, nên cứ nhơn nhơn mà bộc lộ niềm sung sướng rung rinh. Thỉnh thoảng lại mủm mỉm cười nữa mới điên đầu Nàng chứ. Nàng phản pháo trước. Đầu tiên còn xa xôi bóng gió kiểu lấy chuyện này chuyện kia ra kể để nhắc khéo Chàng. Chàng vẫn phớt Ăng Lê. Điên tiết Nàng mới nói thẳng: “ Anh còn coi em ra gì không đấy?” Chàng làm mặt ngơ ngác, “Coi không ra gì là sao? Anh đã làm gì sai với em à?”. Nàng hậm hực “Anh cứ vui như sáo tắm ấy khi ngang nhiên tán gái trên mạng mà không hề nghĩ đến cảm giác của em . Em mà đi tán tỉnh đàn ông như vậy, anh có chịu được không?” Chàng mủm mỉm to hơn rồi nói : “Lại ghen à? Tán Em đó thì Nàng đã cho phép rồi còn gì. Anh chỉ làm theo lời Nàng xui thôi”. Nàng rơm rớm nước mắt cố nuốt cục tức nhưng cứng họng vì chưa nghĩ ra cách nào bác lại. Không lẽ lại tự thú, người ta nói vậy nhưng không phải vậy. Nàng ức lắm. Nàng giận dỗi, vùng vằng không thèm nói với Chàng nửa câu. Đêm đó, Nàng đùng đùng mang chăn gối ra ngủ riêng. Chàng cũng chẳng thèm kéo lại mà vùng dậy gọi điện thoại vẻ rất bí ẩn. Nàng dỏng tai lắng nghe để đoán xem, gọi cho ai và họ nói với nhau những gì? Chịu không nghe nổi, vì chàng đã đi ra xa lại nói nhỏ chứ không oang oang như mọi khi. Sau khi điện thoại xong, Chàng điềm nhiên sắp xếp quần áo cho vào va ly. Theo dõi mọi động tĩnh của Chàng, Nàng suy đoán: kiểu này khéo lại gọi điện cho Em đây và có khi mai Chàng đi thật cũng nên. Cả đêm đó Nàng không chợp mắt. Còn Chàng thì vẫn ngáy pho pho. Thật là không chịu nổi. Sáng hôm sau, Nàng nằm lỳ trên giường không thèm chuẩn bị bữa sáng như mọi khi. Chàng cũng chẳng đôi hồi, cứ bình thản làm vệ sinh cá nhân, tập thể dục như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, Chàng mở tủ lấy tiền ( vì vợ chồng Chàng vẫn quy định để tiền ở đó, ai tiêu gì chỉ việc thông báo và lấy đi thôi). Nàng liếc xéo một cái rõ lẹ rồi đắc chí cười một mình). Không thấy tiền đâu, Chàng cũng đoán là tối qua thấy mình gấp quần áo, Nàng đã cất đi, liền kéo valy ra và nói cụt lủn: “Đưa tiền đây”. Nàng coi như không nghe thấy. Chàng nhắc lại nguyên văn yêu cầu trên với giọng điệu gay gắt hơn. Nàng vẫn không nói gì. Chàng quát: “ Có đưa không thì bảo”. Kèm theo lời quát ấy là một vẻ mặt đầy nộ khí và thái độ giận dữ mà xưa nay Nàng chưa thấy bao giờ. Nàng hoảng hốt, không thể làm thinh được nữa đành tấm tức: “ Tiền làm gì?” “ Tiền để đi vào trong nớ chứ còn làm gì nữa”.Nàng dài giọng: “ Vào trong nớ…, ai cho đi mà ai chứa mà đi”. “ Ai chứa mặc tôi. Cứ đưa tiền đây, hôm qua viết trên mạng rồi, hôm nay cứ thế mà thực hiện”. Đã có ý đồ sẵn, Nàng bình thản“ Hôm qua viết gì nào?”. Chàng cộc cằn: “Viết gì thì tự biết”. Nàng càng điềm tĩnh hơn, viết rằng “ngày mai” cơ mà có phải hôm nay đâu. Rồi nàng dịu giọng hơn, không lẽ anh chưa đọc truyện : Ngày mai tới quán ăn phở không mất tiền à?. Chàng ngớ ra, chợt hiểu là Nàng đã chuẩn bị cả rồi. Nhưng vì sĩ diện nam nhân, Chàng cứ kéo va ly đi và ném lại một câu đầy tức tối: “ Đồ lắt léo”.
Nàng càng tức giận và ngơ ngác hơn. Nhưng tự trọng nữ nhi không cho Nàng kéo Chàng trở lại. Nàng vẫn nằm im trên giường, không thèm ngó nhìn Chàng ra đi. Chàng đi khuất rồi, Nàng trào nước mắt . Nàng đặt ra bao nhiêu câu hỏi: Chàng đi đâu, nhỡ họ hẹn hò rồi vào trong nớ hoặc đi đâu đó với nhau thì sao. Rồi Nàng lại tự phủ định, gớm Chàng làm gì có tiền, đi sao được. Nhưng Nàng lại đặt ra giả thiết khác. Có khi Chàng giấu mình lập quỹ đen chăng? Rồi lại tự nhủ lòng chẳng có lý nào. Xưa nay, Chàng có giữ tiền bao giờ đâu. Lương thì Nàng lĩnh hết. Mọi việc chi tiêu trong nhà, ngoài họ đều một tay Nàng lo. Thỉnh thoảng cần cắt cái tóc hay mua can rượu, chàng vô tủ lấy, thậm chí lười mở tủ, Chàng lại bảo Nàng đưa, thừa đồng nào là trả lại ngay. Chàng vẫn nói với bạn bè. Mình chẳng dính dáng đến tiền nong và cũng chẳng cần tiền nên hoàn toàn thanh thản kia mà.
Hay là các con làm thẻ ATM cho Chàng? Không, không thể. Nghĩ đến đây Nàng lại nhớ chuyện, có lần lên mạng, vào trang của Em, đọc một hồi, Chàng quay ra tâm sự với Nàng đầy vẻ ngạc nhiên : “ này, em đã đọc truyện ngắn : “ Chuyện tình của Nàng và hắn” của Em ấy chưa?”. Em đọc rồi, có gì sao anh? Khiếp,Em ý viết táo bạo quá. Bạo gì đâu? Lại còn không à, phụ nữ gì mà dám viết: “Khi tôi dí cái ngàn vàng vào hắn, mặt hắn sáng lên, nói lời cám ơn và nhanh chóng cho tôi lên đỉnh”.Lần đó Nàng vừa cười rũ rượi vừa nói : “ Ông tồ ơi…Em ý tả việc rút tiền ở cây ATM đấy”. Lúc ấy chàng mới ngớ mặt ra. Nàng thấy thương thương vì chàng có bao giờ đi rút tiền kiểu đó đâu mà biết.
Vì vậy Nàng càng tin chắc rằng Chàng không thể có thẻ ATM. Nàng nghĩ chắc Chàng lại dọa Nàng và kéo va ly đi đâu đó chút thôi. Nhưng rồi, 1 giờ, 2 giờ trôi qua vẫn không thấy Chàng trở lại, Nàng đâm lo. Nàng gọi điện thoại cho chú em, người hay tâm sự và rủ rê Chàng đi chơi nhất dò hỏi. Chú em nói mình đang đi làm bình thường. Nàng lại gọi tới một vài người bạn thân với Chàng, cũng tuyệt nhiên không biết thêm được thông tin gì. Nửa ngày trôi qua, Nàng gọi điện lên cho các con bằng cách chặn trước: “ bố còn chơi ở đó lâu không?” Các con đều ngớ ra, “ Bố có lên đây đâu, sao mẹ hỏi vậy?” Nàng hoảng hốt, đang định kể chuyện bố mẹ giận nhau, rồi bảo các con gọi điện hỏi xem bố ở đâu hoặc tìm cách nào đấy gửi cho bố ít tiền thì chợt nghe thấy tiếng cô cháu gái chào ông nội rõ to vọng vào điện thoại. Nàng tắt máy. Yên trí rồi, Chàng muốn chơi với các con bao lâu thì tùy. Nàng chẳng thèm hỏi han chi nữa.
Không biết chuyến này Nàng và Chàng giận nhau bao lâu đây?!
Sao Đỏ: 27-3-2021
Song Thu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét