Dứa ông ai chặt gốc rồi
Vứt lăn lóc giữa nắng trời mùa đông
Gốc teo: đen nhẻm, khô còng
Lá xanh quằn quại... nhưng lòng vẫn xanh...
Mưa xuân... dứa bỗng hồi sinh
Một mầm măng thẳng cất mình vươn lên
Tầng tầng hoa trổ bốn bên
Ngỡ như bông pháo giữa nền trời trong
Chắt chiu từng giọt nhựa nồng
Để hôm nay trổ những tầng hoa thơm
Ngày xem hoa dứa bên đường
Đêm mơ còn thấy ngát hương một vùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét