Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

ĐÔI LỜI TÂM SỰ


                            

          Hầu như mình không bao giờ ngủ trưa, phần vì sợ tối không ngủ được, phần vì đang mải theo dõi mấy bộ phim truyền hình. Vậy mà, cách đây khoảng trên dưới một tuần, đang nằm xem phim, bỗng chợp mắt được cơ độ mươi phút gì đó. Trong giấc ngủ, mình mơ thấy có ai đó không rõ nữa, mang đến tặng mình một chiếc láp top giống y hệt chiếc của ông xã. Thế là tỉnh dậy, mình khoe ngay với chồng giấc mơ đó và còn nói thêm, em mơ thật vớ vẩn anh nhỉ.
          Ông xã mình cười rồi nói : Lạ nhỉ mới sáng nay em kể là mơ cho ông nào đó vay ba mấy triệu mà quên không lấy chữ kí, trưa nay lại mơ được tặng laptop. Hay là con trai chia số tiền định gửi biếu mẹ ra chăng? Chả là bữa trước, biết mẹ về nghỉ hưu, lương tháng giảm nhiều, sợ mẹ không đủ tiêu mà tiết kiệm quá, lỡ ốm ra thì khổ, con trai định sẽ gửi biếu mẹ một sổ tiết kiệm năm chục triệu đồng để mẹ lấy lãi suất ra bù vào chi tiêu hàng tháng còn gốc để đó phòng khi ốm đau. Ý ông xã nói là con trai biết mẹ thích máy vi tính nên đem số tiền đó mua laptop tặng mẹ còn lại bao nhiêu thì gửi tiền về. Mình phản đối ngay: làm gì có chuyện đó. Chỉ là mơ thôi mà . Có khi tại em cứ hay lo nghĩ về chuyện mình già rồi mà không có tiền tiết kiệm rồi lại hay bực mình vì dùng chung vi tính với anh đã không chủ động lại còn bị cằn nhằn này nọ và khát khao có chiếc laptop của riêng mình mà mơ vậy thôi. Nói xong điều đó rồi mình cũng quên ngay chuyện mơ mộng hão huyền ấy đi
          Vậy mà hôm xưa, (23-5-2012) đi họp mặt kỉ niệm hai năm thành lập cư dân xóm trian, mình được chương trình 1044 gửi tặng một chiếc laptop thật. Khi nghe Tô Hà xướng tên mình, mình cứ há hốc mồm ra. Bất ngờ quá! Ngỡ ngàng quá và cũng luống cuống quá. Mình nhận máy mà cứ như đang mơ. Nói lời cám ơn cũng lúng túng chẳng ra đầu đuôi chi hết. Hình như chẳng thưa gửi gì thì phải. Buồn cười thật. Nhận xong,ngồi xuống rồi mà vẫn run. Lạ thế. Đúng là mừng run người lên. Nhưng rồi chỉ ít phút sau, cuộc vui vì gặp mặt tri ân đã cuốn mình đi. Mình hát cùng anh Phong bài gì đó giờ cũng không nhớ nữa. Lần đầu tiên trong đời mình tự động đứng lên hát như thế. Chẳng phải mình nhút nhát hay giữ ý, tự kiêu gì. Chỉ đơn giản là mình không biết hát. Nói như ông xã mình là: cả đời không hát được câu nào đúng nhạc. Thế mà hôm nay mình đã hát một cách tự nhiên và say sưa . Có lẽ hai niềm vui đến cùng một lúc đã làm mình thăng hoa chăng? Giờ nghĩ lại mới thấy ngượng.
          Hôm đó, khi chia tay ra về, ôm laptop mà vừa mừng, vừa áy náy. Cứ nghĩ mình được ưu ái quá. Lại nghĩ mình đã làm được gì đâu. Rồi lại lo, có máy rồi liệu có làm được gì khả ái hơn không? Tự nhủ lòng sẽ cố gắng hết sức. Nhưng vẫn lo, vì chuyện viết lách đâu phải cứ cố gắng là được. Song dẫu sao thì từ nay cũng được tự do sử dụng máy, không phải chờ đợi đến mất cả hứng thú. Cũng không phải nghe lời cằn nhằn, than phiền của ông xã lắm điều, khó tính nữa rồi. Thật tuyệt. Tự do muôn năm! Tự chủ muôn năm! Cám ơn Ban quản lý dự án 1044. Cám ơn Ban quản trị trang Tri ân cuộc đời đã mang đến cho tôi niềm vui lớn lao này. Xin cám ơn tất cả.
                                      26-5-2012
                                      Song Thu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét