Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013
Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013
TỪ CÂU CHUYỆN “ … HỒNG NHAN TRI KỈ”
Hôm T. A. N đưa bài sưu tầm : “ Vợ,
người tình và hồng nhan tri kỉ” lên blog, hắn đọc xong và phán một câu xanh rờn
rằng : “ Thế này thì anh chỉ cần mỗi mình S T là đủ rồi cần gì phải đi tìm cho
mệt xác”. Biết là hắn động viên, nhưng tôi vẫn thấy khoái cái lỗ tai và mát cả
cỗ lòng. Thật đúng là đồ ưa nịnh. Tôi tự bảo mình như thế. Nhưng rồi lại tặc
lưỡi và bụng bảo dạ rằng : Ở đời này mấy ai không ưa nịnh? Thôi cứ tự phát mà
rung rinh đi, ai đánh thuế đâu mà sợ.
Trong niềm phấn khích ấy, tôi tự
ngẫm lại mình và thấy rằng: là vợ thì đúng đứt đuôi con nòng nọc đi rồi. Bởi
tôi không chỉ giữ túi tiền, sinh con đẻ cái, lo cơm ăn nước uống, quan hệ bên
nội bên ngoại, bầu bạn thân hữu cho hắn mà còn nâng giấc chăm sóc khi hắn ốm
đau và tất nhiên là không quên “ tuýt còi” khi hắn bỗng nhiên cười vu vơ hoặc
có hành vi đi hoang gì đó.
Là hồng nhan tri kỉ cũng
trúng phóc luôn. Bởi vì có điều gì mà tôi và hắn lại không nói với nhau đâu. Từ
chuyện làm ăn sinh sống, xây nhà dựng cửa, chăm sóc con cháu đến những chuyện
vui buồn từ đẩu đâu mang lại. Thậm chí cả những chuyện yêu đương từ đời tám
hoánh nào cũng phun ra bằng hết. Ngay cả khi đọc được câu thơ, mẩu truyện mới
lạ nào cũng rối rít san sẻ với nhau. Thậm chí viết được bài thơ , bài bình hoặc
truyện kí nào đó dù dở ẹc hay tàm tạm ổn thì chúng tôi vẫn chia vui với nhau
trước tiên. Như thế chẳng là “ Hồng nhan tri kỉ” của nhau thì còn là gì? Nhưng
trời đất ơi, tôi vốn không xinh đẹp lại đen nhẻm như kèo nhà bếp nữa nên tự
nhận là hồng nhan tri kỉ với hắn thì cũng sái. Thôi đành tự nhận là đen nhan
tri kỉ vậy!
Riêng cái khoản là “người tình” thì tôi cứ băn khoăn suy nghĩ mãi và
tự thấy mình chưa đạt tiêu chuẩn như bài sưu tầm của T. A. N đưa ra.Trước tiên
là cái khoản “ Người tình là cốc nước lọc có pha thêm chút đường…” thì tôi hoàn
toàn không có rồi. Tôi vốn thẳng ruột ngựa, nghĩ sao nói vậy theo kiểu “dùi đục
chấm nước cáy” chính hiệu chứ ngọt ngào cái nỗi gì? Lại còn cái khoản nhõng
nhẽo và dùng nước mắt để làm mềm lòng đấng nam nhi như những người tình thường sử dụng thì tôi cũng không có nốt. Nói
đúng hơn thì từ thủa mới chung sống với hắn tôi cũng có đôi lần làm thế. Nhưng
hắn chẳng mảy may rung động cũng chẳng năn nỉ dỗ dành nên tôi thấy mình bị ế
đỗi, ế hờn giận và cảm thấy vô duyên vô cùng. Từ đó bỏ luôn các bài ấy. Lâu dần
thành quen. Bây giờ thì tôi chẳng còn chút gì của cái chất nhõng nhẽo đáng yêu
mà một phụ nữ nên có ấy rồi.
Tôi với hắn cứ như hai kẻ cùng giới thẳng tuột và rõ ràng tuy vẫn
gần gũi và thân thương đến lạ! Xa nhau một đôi ngày là cả hai đều thấy bồn chồn
thắc thỏm không yên. Có lần tôi đưa con về thăm quê, mới trễ hẹn một vài ngày
gì đó, hắn đã đạp xe, vượt non trăm cây số về tìm khiến tôi cảm động đến nghẹt
thở. Từ đó không bao giờ tôi sai hẹn nữa. Lại có lần vì vỡ nợ, tôi phải đi buôn
bán xa mấy tháng không về . Ngày nào hắn cũng viết thư, làm thơ và tôi thì ngày
nào đọc thư cũng khóc ròng . Những câu thơ:
Nghèo thì ăn cháo ăn rau
Nợ nần trang trải dần lâu cũng mòn
Xa em giấc ngủ chập chờn
Mỗi đêm là một đêm trường nhớ em
Hoặc:
Em ơi về ở cùng anh
Con trai con gái chúng mình líu lo
Về đây anh những đợi chờ
Về đây có cả bốn mùa gió trăng
Cho dù ít bát cơm ăn
Có chồng có vợ ân tình là vui… của
hắn cứ vò xé tâm can tôi. Đêm nào tôi cũng mơ thấy chồng buồn con khóc và mình
cũng khóc, nước mắt ướt đầm cả gối.Bấy giờ đâu có điện thoại như bây giờ để
nghe thấy tiếng nói của chồng con cho vơi bớt nỗi niềm. Tôi chỉ biết mắm môi
mắm lợi buôn bán kiếm tiền. Khi đủ tiền trả nợ là tôi về ngay và từ đó chẳng
bao giờ xa chồng xa con nữa. Nhiều người bảo tôi rằng : “Ở đó buôn bán dễ thế,
sao không nán lại vài tháng kiếm thêm chút vốn” Tôi chỉ cười nhưng trong bụng
thì nghĩ rằng có kiếm cả núi vàng tôi cũng chẳng thể ở thêm được vì nhớ chồng,
thương con.
Suốt mấy chục năm trời chung sống,
có nhiều lúc cái tính quá sạch sẽ, cầu toàn của tôi làm hắn bực mình và có
những khi hắn nóng tính hoặc vô tâm làm tôi buồn tủi. Nhưng bao trùm trong cuộc
sống giữa chúng tôi là sự mặn mà đầm ấm tin yêu. Tình cảm đó đủ để chúng tôi
vượt qua mọi khó khăn trong cuộc đời này và gắn bó với nhau trọn vẹn. Tình cảm
đó liệu có đủ để hắn thốt lên : “…anh
chỉ cấn mỗi mình S. T là đủ” và để tôi tự
tin mà nói rằng mình quả là vợ, là đen nhan tri kỉ của hắn. Dẫu rằng là người
tình thì chưa đạt chăng?
28-5-2013
Song Thu
Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013
NICH VÀ NỖI XẤU HỔ CÓ THỰC
Nick Vujicic đã tới, đã gặp và đã kể câu chuyện thần kỳ nhưng cũng cực
kỳ đơn giản của mình với đông đảo người Việt. Sinh ra không tay, không
chân, chàng thanh niên nay đã 30 tuổi có bằng đại học, có thể bơi lội,
đi thăm và nói chuyện ở 47 quốc gia, đã tiếp xúc với 110.000 người, được
gặp tám vị tổng thống, thường xuyên dùng máy vi tính với tốc độ đánh
máy 43 từ một phút để viết được ba cuốn sách kể lại đời mình và được độc
giả thế giới hâm mộ (cả ba cuốn đều đã được dịch và xuất bản ở Việt
Nam).
Nhìn anh tròn như một viên bi, quay trở trên mặt bàn dành cho diễn giả
đặc biệt, nói những lời có cánh nhưng chân thật, quyến rũ và đầy sức
sống, khó mà hình dung nổi anh là một con người bình thường. Có người
nào sinh ra bất hạnh như anh đã làm được như anh? Nhưng Nick chỉ nói:
“Tôi là một người khiếm khuyết và tự mình bổ sung những khiếm khuyết ấy
để làm một con người mà thôi”. Anh không hề nghĩ mình là một người phi
thường.
Cuộc đời, ba cuốn sách và sự hiện diện của Nick ở Việt Nam không chỉ mang lại cho những người khuyết tật mà còn cho đông đảo người Việt một nguồn cảm hứng mới. Nhìn anh, nghe anh nói, đọc sách của anh, chúng ta phải suy nghĩ và không ít người có cảm giác xấu hổ. Không chỉ những người cùng tuổi, cùng thế hệ với Nick mà thôi. Điều đáng xấu hổ ấy cũng không phải cao xa gì, không phải vì người ta không làm được những điều thần kỳ như Nick đã làm. Điều đáng xấu hổ ấy quá đơn giản: rất nhiều người có đủ chân tay, mắt mũi, tiền bạc, thời gian và địa vị xã hội, chứ không khiếm khuyết thảm hại như Nick, nhưng họ đã không làm gì để thực sự chứng minh mình là một con người với tất cả ý nghĩa cao quý của từ này.
Chúng ta thường gọi đó là “tình trạng thiếu cảm hứng tạo dựng sự nghiệp” trong các thế hệ 8x, 9x và cả những người đứng tuổi có tài năng nữa. Nick không tay không chân nhưng đã làm nên nhiều việc. Rất nhiều người khiếm khuyết sống cạnh chúng ta vẫn tự kiếm sống không phiền nhiễu người thân hay bạn bè, một số người còn làm được nhiều việc có ích cho xã hội như thầy Nguyễn Ngọc Ký viết sách bằng chân, như Nguyễn Bích Lan dịch sách mong nâng cao dân trí. Nhưng “một bộ phận không nhỏ” người lành lặn không những đầy đủ tay chân mà còn được đào tạo đến nơi đến chốn bằng tiền Nhà nước, được lên xe xuống ngựa, kẻ hầu người hạ, nhưng chỉ làm những gì có lợi cho bản thân. Với họ, cuộc sống nhân dân hay sự trường tồn của đất nước chẳng là gì hết!
Cuộc đời, ba cuốn sách và sự hiện diện của Nick ở Việt Nam không chỉ mang lại cho những người khuyết tật mà còn cho đông đảo người Việt một nguồn cảm hứng mới. Nhìn anh, nghe anh nói, đọc sách của anh, chúng ta phải suy nghĩ và không ít người có cảm giác xấu hổ. Không chỉ những người cùng tuổi, cùng thế hệ với Nick mà thôi. Điều đáng xấu hổ ấy cũng không phải cao xa gì, không phải vì người ta không làm được những điều thần kỳ như Nick đã làm. Điều đáng xấu hổ ấy quá đơn giản: rất nhiều người có đủ chân tay, mắt mũi, tiền bạc, thời gian và địa vị xã hội, chứ không khiếm khuyết thảm hại như Nick, nhưng họ đã không làm gì để thực sự chứng minh mình là một con người với tất cả ý nghĩa cao quý của từ này.
Nick Vujicic diễn thuyết tại Trung tâm Hội nghị White Palace (TP.HCM). Ảnh: Thành Công
Không xấu hổ sao được khi ta thường xuyên gặp những người sống buông
xuôi, đặc biệt trong giới trẻ. Ngoài việc kiếm sống hay vừa lòng với
cuộc sống sung túc (nhất là những cô chiêu cậu ấm), không mấy người
trong lớp trẻ chủ nhân ông tương lai của đất nước có dự định làm cái gì
để sử dụng hết khả năng của mình. Điều khác biệt giữa thanh niên ta và
nhiều nước dễ nhận thấy nhất là cách thức sử dụng thời gian rỗi. Trên xe
buýt, trong toa tàu hỏa đường dài hay nhà chờ rạp phim, bệnh viện hoặc
công sở, thay vì cầm một cuốn sách như người ta, lớp trẻ không buôn dưa
lê thì cúi mặt xuống chơi games trên bàn phím. Lướt qua báo chí, kể cả
các mạng xã hội, thấy lớp trẻ quan tâm đến cái váy của Lý Nhã Kỳ hơn
chuyện ụ nổi Vinashin mua hàng trăm tỷ bị thanh lý sắt vụn hay bauxit
Tây Nguyên đang được đào lên bán lỗ!Chúng ta thường gọi đó là “tình trạng thiếu cảm hứng tạo dựng sự nghiệp” trong các thế hệ 8x, 9x và cả những người đứng tuổi có tài năng nữa. Nick không tay không chân nhưng đã làm nên nhiều việc. Rất nhiều người khiếm khuyết sống cạnh chúng ta vẫn tự kiếm sống không phiền nhiễu người thân hay bạn bè, một số người còn làm được nhiều việc có ích cho xã hội như thầy Nguyễn Ngọc Ký viết sách bằng chân, như Nguyễn Bích Lan dịch sách mong nâng cao dân trí. Nhưng “một bộ phận không nhỏ” người lành lặn không những đầy đủ tay chân mà còn được đào tạo đến nơi đến chốn bằng tiền Nhà nước, được lên xe xuống ngựa, kẻ hầu người hạ, nhưng chỉ làm những gì có lợi cho bản thân. Với họ, cuộc sống nhân dân hay sự trường tồn của đất nước chẳng là gì hết!
NGUYỄN QUANG THÂN
Song Thu ( Sưu tầm) Nguồn nguoichilinh.com
Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013
Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013
VĂN NGHỆ PHỐ TÔI
Chẳng phải ở vùng Kinh Bắc
Những liền chị liền anh phường Sao Đỏ quê mình
Đã qua rồi sáu chục cái xuân xanh
Mà đàn ngọt, hát hay, múa mềm đến lạ
Câu mời trầu thắm làn môi đỏ
Khúc giao duyên chan chứa ân tình
Điệu tương phùng tha thiết em anh
Lời giã bạn dùng dằng lưu luyến mãi
Tôi ngồi xem bỗng thấy mình trẻ lại
Tàn cuộc vui hồn còn theo mê mải
Rằng : " người ơi người ở đừng về"
Sao Đỏ: 16-5-2013
Song Thu
Những liền chị liền anh phường Sao Đỏ quê mình
Đã qua rồi sáu chục cái xuân xanh
Mà đàn ngọt, hát hay, múa mềm đến lạ
Câu mời trầu thắm làn môi đỏ
Khúc giao duyên chan chứa ân tình
Điệu tương phùng tha thiết em anh
Lời giã bạn dùng dằng lưu luyến mãi
Tôi ngồi xem bỗng thấy mình trẻ lại
Tàn cuộc vui hồn còn theo mê mải
Rằng : " người ơi người ở đừng về"
Sao Đỏ: 16-5-2013
Song Thu
Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013
Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013
HOÀI NIỆM HÈ
Râm ran ve gọi hè về
Sân trường phượng vĩ đã khoe sắc hồng
Nắng vàng như rót mật ong
Đôi chim chèo bẻo đậu cong măng vòi
Bằng lăng tím một khoảng trời
Thương trang lưu bút, nhớ thời ngu ngơ
Phượng hồng ép giữa trang thơ
Thẹn thùng không gửi đến giờ vẫn thương
Sao Đỏ 15-5-2013
Song Thu
Sân trường phượng vĩ đã khoe sắc hồng
Nắng vàng như rót mật ong
Đôi chim chèo bẻo đậu cong măng vòi
Bằng lăng tím một khoảng trời
Thương trang lưu bút, nhớ thời ngu ngơ
Phượng hồng ép giữa trang thơ
Thẹn thùng không gửi đến giờ vẫn thương
Sao Đỏ 15-5-2013
Song Thu
Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013
Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013
Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013
Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013
MÂY MẶC YẾM NÂU
NGUYỄN TRỌNG TẠO
NGUYỄN TRỌNG TẠO
Tặng người đẹp Thái Nhã Vân
Ngang qua làng anh mây mặc yếm nâu
Tuổi căng ngực nắng váy bay qua cầu
Rì rào đồng quê lúa non ngậm sữa
Mây dấu nụ cười chúm chím hoa ngâu
Mây qua đầm sâu sen nâng váy lĩnh
Trắng trắng hồng hồng thức miền yên tĩnh
Dải yếm nhiệm mầu buộc trái tim anh
Cái lúm đồng tiền chết đuối trời xanh
Rồi mây đi đâu? Qua miền ngà ngọc
Một tấm khăn nâu vấn tròn suối tóc
Một vòng tay gió ôm choàng lưng ong
Hai gót chân trần lội sóng sang sông
Song Thu ( Sưu tầm )
NGUYỄN TRỌNG TẠO
Tặng người đẹp Thái Nhã Vân
Ngang qua làng anh mây mặc yếm nâu
Tuổi căng ngực nắng váy bay qua cầu
Rì rào đồng quê lúa non ngậm sữa
Mây dấu nụ cười chúm chím hoa ngâu
Mây qua đầm sâu sen nâng váy lĩnh
Trắng trắng hồng hồng thức miền yên tĩnh
Dải yếm nhiệm mầu buộc trái tim anh
Cái lúm đồng tiền chết đuối trời xanh
Rồi mây đi đâu? Qua miền ngà ngọc
Một tấm khăn nâu vấn tròn suối tóc
Một vòng tay gió ôm choàng lưng ong
Hai gót chân trần lội sóng sang sông
Song Thu ( Sưu tầm )
Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013
BIẾT ĐÂU?
Từ khi nhậm chức mụ bồi
Tôi về ôm cái ngậm ngùi mà ngoan
Ngày nào anh phượng em loan
Khát khao có cả ngai vàng trao nhau
Thế rồi mấy chục năm sau
Người lên ông chủ, kẻ màu con sen
Sự đời lắm nỗi đảo điên
Biết đâu mà gửi niềm tin bây giờ?
7 - 5 - 2013
Song Thu
Tôi về ôm cái ngậm ngùi mà ngoan
Ngày nào anh phượng em loan
Khát khao có cả ngai vàng trao nhau
Thế rồi mấy chục năm sau
Người lên ông chủ, kẻ màu con sen
Sự đời lắm nỗi đảo điên
Biết đâu mà gửi niềm tin bây giờ?
7 - 5 - 2013
Song Thu
Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013
MONG MANH
Mong manh xuân hạ giao mùa
Mong manh nắng trải, gió lùa mong manh
Mong manh mưa thả mành mành
Mong manh sương sớm đầu cành rung rinh
Mong manh là chiếc thuyền tình
Neo trong bến nhớ một mình mong manh
4-5-2013
Song Thu
Mong manh nắng trải, gió lùa mong manh
Mong manh mưa thả mành mành
Mong manh sương sớm đầu cành rung rinh
Mong manh là chiếc thuyền tình
Neo trong bến nhớ một mình mong manh
4-5-2013
Song Thu
Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013
EM ĐI VỀ PHÍA...
Em đi về phía... mùa xuân
Trái tim lỗi nhịp bao lần xốn xang
Cổng làng rụng kín hoa xoan
Đường quê vẳng một tiếng đàn đứt dây
Em đi về phía... hạ gầy
Nắng xơ xác nắng, mưa đầy mặt sông
Con đò chở nặng chờ mong
Thương ai đi mãi mà không dừng chèo
Em đi về phía... tình yêu
Mùa thu chín đỏ những chiều nhớ thương
Vườn tình thắm sắc thơm hương
Gió dan díu gió, mây vờn trong mây
Mùa nào cũng lắm mê say
Dẫu rằng trải mấy đắng cay vẫn tình
Sao Đỏ:3-5-2013
Song Thu
Trái tim lỗi nhịp bao lần xốn xang
Cổng làng rụng kín hoa xoan
Đường quê vẳng một tiếng đàn đứt dây
Em đi về phía... hạ gầy
Nắng xơ xác nắng, mưa đầy mặt sông
Con đò chở nặng chờ mong
Thương ai đi mãi mà không dừng chèo
Em đi về phía... tình yêu
Mùa thu chín đỏ những chiều nhớ thương
Vườn tình thắm sắc thơm hương
Gió dan díu gió, mây vờn trong mây
Mùa nào cũng lắm mê say
Dẫu rằng trải mấy đắng cay vẫn tình
Sao Đỏ:3-5-2013
Song Thu
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)