( Thân tặng T.A.N & N.D)
Tình yêu trên mạng vui thay
Thơ thơ thẩn thẩn suốt ngày đổi trao
Rất nhiều nhung nhớ khát khao
Rất nhiều tha thiết cồn cào đắm say
Mơ màng gặp mặt cầm tay
Thỏa lòng mong ngóng bấy nay một lần
Tỉnh ra thân vẫn một thân
Tình yêu trên mạng được vần thơ hay
27-2-2014
Song Thu
Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014
Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014
HOA ĐÀO TRƯỚC NGÕ
Cuối tháng giêng âm lịch
Vườn đào vẫn sai hoa
Đào phai màu hồng phấn
Bừng sáng trong chiều tà
Sắc bích đào đỏ thắm
Rạng rỡ và kiêu sa
Mang niềm vui, may mắn
Đến tặng cho cả nhà
25-2-2014
Song Thu
Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014
LỆ THUỘC TINH THẦN
( Vừa rồi đọc bài này trên báo Nhân Dân cuối tuần, tôi thấy đây là một quan điểm rất thực tế và tích cực của người phụ nữ hiện đại trong việc giữ gìn thế chủ động, tự do trong quan hệ hôn nhân và gia đình để tránh cho mình những buồn khổ, sầu não không đáng có. Vì vậy, tôi đưa bài này lên mạng để chia sẻ với các con cháu của mình nói riêng và với những ai quan tâm tới vấn đề này nói chung. Tuy nhiên tôi cũng muốn nói thêm rằng: Trước khi quyết định những việc như đi du lịch hay về thăm quê chẳng hạn, phụ nữ cũng nên đề xuất và bàn bạc với chồng. Nếu chồng cùng tham gia được thì tốt. Nhược bằng không cũng mong chồng tạo điều kiện và ủng hộ việc tự đi của vợ con. Mặt khác, các ông chồng cũng đừng vì vợ đã tự chủ mà ỷ lại. Hãy bố trí đi cùng vợ con khi có thể và hãy thể hiện tình cảm cũng như sự quan tâm và ý thức trách nhiệm của mình trong cuộc sống gia đình. Có như thế thì hạnh phúc mới thật sự trọn vẹn)
Chồng tôi quá bận rộn. Công việc mỗi ngày cuốn anh đi. Đó là lý do vì sao
tôi rất thích du lịch nhưng ba năm rồi không tham gia được chuyến nào. Tôi cứ
mòn mỏi chờ đợi anh thu xếp được thời gian. Anh thì áy náy vì mãi không thực
hiện được ước ao của vợ.
Không chỉ du lịch, ngay cả
việc về thăm quê cũng vậy. Kế hoạch đưa con về quê chơi hè, thậm chí về quê ăn
tết cũng cứ gác vì một việc đột xuất nào đó của chồng.
Tôi thấy bực bội và chán
nản. Anh đã làm tôi thất vọng hết lần này đến lần khác. Tôi đem phiền não này
chia sẻ với người bạn. Cô bạn ngạc nhiên. Không phải vì sự bận rộn của chồng
tôi mà vì thái độ của tôi. Tại sao tôi không tự làm những điều mình mong muốn ?
Tôi ngớ người. Ờ tại sao nhỉ ?
Tại tôi vốn đã quen chờ
chồng làm việc nọ việc kia cho mình
Anh Phương
( Hà Đông
– Hà Nội)
Bạn Anh Phương
thân mến !
Bạn của bạn đã nói đúng. Nhớ
lại thời mới yêu nhau và cho đến tận bây giờ, chính người đang chia sẻ với bạn
đây cũng chợt đỏ mặt vì đã không chủ động làm bất cứ việc gì. Chồng tôi luôn là
người tặng quà còn tôi là người nhận, anh là người mang niềm vui đến còn tôi là
người thụ hưởng. Không chỉ những việc lớn như đi du lịch, về quê mà ngay cả
những việc nho nhỏ thường nhật như đi siêu thị, ra quán cà phê, thăm thú bạn bè
loanh quanh, tôi cũng luôn yêu cầu anh đưa đi. Nếu anh bận không đi được là tôi
lại buồn bã và trách móc anh không quan tâm.
Cuộc sống vợ chồng vì thế
mà thiếu sự nhẹ nhàng vui vẻ, thậm chí còn nặng nề gò bó và tôi thì luôn bị ấm
ức khó chịu, buồn khổ. Đến mệt. Khi đọc được bài chia sẻ của bạn, tôi đã bừng
tỉnh và hiểu rằng, mình hãy tự bắt tay vào làm những việc mình thích thay vì cứ
chờ đợi dựa dẫm vào chồng.
Và tôi vừa trở về sau một
chuyến du lịch đầy hứng thú. Tôi cảm thấy mình tràn đầy cảm hứng và hạnh phúc
khi tự đi thăm các cảnh quan, đi mua sắm hay chụp ảnh…Hóa ra không phải cứ có
đầy đủ cả vợ chồng đi mới vui. Mình thật vô lý khi bao lâu nay cứ tự giam cầm
mình trong suy nghĩ làm gì cũng phải có chồng mới thích. Thụ động chờ đợi vậy
thật mệt mỏi.
Tôi dần thoát khỏi sự lệ
thuộc từ sau chuyến đi đó. Sinh nhật tôi anh không nhớ. Nếu trước đây tôi đã
buồn bã và trách móc nhiều lắm thì lần này, tôi tự mua hoa về cắm, chuẩn bị một
bữa ăn thịnh soạn rồi gọi điện mời anh về cùng chung vui. Anh về, bất ngờ và
phấn khởi vì sự thay đổi tích cực của vợ. Anh nói, nếu trước giờ tôi cứ « thoáng »
thế này, cuộc sống vợ chồng có phải vui vẻ nhẹ nhàng hơn không ? Và anh
thú thật, những đòi hỏi, chờ đợi của tôi khiến anh nhiều khi thấy bị áp lực mệt
mỏi và mặc cảm. Mặc cảm vì không thể đáp ứng được hết.
Tự điều chỉnh những mong
muốn của mình bằng cách trên, tôi thấy mình mạnh mẽ hơn, chủ động hơn trong
cuộc sống . Tôi dần hiểu ra rằng anh cũng có công việc của anh và tôi cũng có
cách cân bằng tinh thần, tìm kiếm niềm vui của riêng mình. Thoát khỏi sự lệ
thuộc về tinh thần, tôi được tự do và cảm nhận đầy đủ, đúng đắn hơn về hạnh
phúc trong cuộc sống vợ chồng.
Vậy đấy bạn ạ. Và tôi muốn
nói thêm rằng : Những người vợ, chúng ta không thể ích kỉ đòi hỏi chồng
phải đáp ứng hết mọi mong muốn của mình và tỏ ra không hài lòng khi không được
thỏa mãn. Chúng ta cần biết điều chỉnh bản thân. Một trong những cách đó là tự
mình thực hiện các sở thích, mong muốn của chính mình. Và sẽ tuyệt vời hơn nếu
chúng ta thấu hiểu, quan tâm đến mong muốn của bạn đời chắc chắn chúng ta cũng
được bạn đời quan tâm, dù không phải là đáp ứng mọi yêu cầu. Tình yêu chân
thành không tồn tại sự lệ thuộc.
Chúc bạn vui khi đọc xong
những dòng chia sẻ của tôi !
Nguyễn Hạnh
( Song Thu sưu tầm, Nguồn báo Nhân Dân cuối tuần, Mục chia sẻ, số 6, ngày 9-2-2014)
THIÊN DIỄM TÌNH
Lu-i-gi - Mô-kry-na tái ngộ sau sáu chục năm.
Trong dịp kỷ niệm Ngày chiến thắng phát-xít 9-5-2013, tại công viên Ma-ri-in-xky ở trung tâm thủ đô Ki-ép (U-crai-na), tượng đài Thiên diễm tình đã được khánh thành. Tượng đài có nguyên mẫu một ông già người I-ta-li-a và một bà già người U-crai-na...
Ông là Lu-i-gi Pê-đút-tô, bà là Mô-kryna
Yu-rơ-dúc. Cách đây đúng 70 năm, ở tuổi ngoài 20, chàng lính trẻ I-ta-li-a gặp
nàng trong một trại tù binh ở Áo. Khi ấy, quân Đức chiếm đất của những nước gia
nhập Liên Xô, bắt lao động trẻ "đi phu" sang Đức, Áo... Do Mô-kry-na
đang mang thai nên cô được "làm phúc", chuyển công việc từ lao động
cưỡng bức sang nhà máy tơ. Sinh con gái Na-đi-a trong trại tù binh, Mô-kry-na
một mình xoay trở, vừa phải làm lụng vất vả, vừa phải chăm đứa trẻ sơ sinh và
may mắn gặp được Lu-i-gi. Ngay cái nhìn đầu tiên đã bắc nhịp cầu giao cảm giữa
hai thân phận, từ chỗ hoàn toàn không quen biết sẵn, hai người bắt đầu trò
chuyện, không chung ngôn ngữ thì dùng cử chỉ âu yếm, rồi tay trong tay, bất
chấp cảnh tù đày trong hai năm trời. Chính Lu-i-gi đã chủ động đến vỗ về an ủi
hai mẹ con trong cảnh thân cô thế cô, đã bồng đã ru đứa trẻ bằng những khúc ca
cổ xưa thương cảm.
Năm 1945, quân Đồng minh oanh tạc dữ dội nhà
máy tơ, Lu-i-gi đã dìu mẹ con Mô-kry-na trốn thoát... Ba sinh mạng ẩn nấp ngoài
cánh đồng, bới đất lấy khoai, vặt bắp ngô non độ nhật. Ngày ngày, chính người đàn
ông đã kiếm ngô, khoai về nhai nhuyễn, mớm cho đứa trẻ sống qua mùa xuân.
Chiến tranh đã kéo hai thân phận vào một cặp
tình nhân, ấy thế mà hòa bình lại khiến họ phải ly biệt. Hồng quân Liên Xô giải
phóng nước Áo và trả lại ai về chỗ nấy: Lu-i-gi về I-tali- a, nhưng không được
phép mang theo mẹ con Mô-kry-na! Khi người yêu ôm đứa con thơ nức nở lên tàu
trở về U-crai-na, Lu-i-gi chỉ còn biết giữ kỹ lọn tóc của nàng mà chàng có lần
lén cắt và mẩu giấy nàng ghi địa chỉ của mình, mong một ngày có vật làm tin để
tìm lại người bạn đời lý tưởng. Song, suốt mấy chục năm, Lu-i-gi không có cơ
hội đặt chân đến đất nước Liên Xô.
Trở về quê cũ Khơ-men-nhít-xca, nơi bị chiến
tranh tàn phá tan hoang và chỉ còn đúng hai người đàn ông, Mô-kry-na cùng những
người đàn bà khác lao vào làm lụng. Công việc đầu tắt mặt tối khiến cô phải gạt
sang một bên mọi ý nghĩ về Lu-i-gi, không dám nuôi hy vọng sẽ có ngày người yêu
tìm đến mình. Ít lâu sau, cô chuyển sang Kri-vôi Rô-gơ - một địa phương nhỏ đến
nỗi không có tên trên bản đồ U-crai-na - làm việc trong một hầm mỏ và lấy
chồng, sinh hạ thêm hai người con. Cách đây hai chục năm, người chồng qua đời,
các con đã ra ở riêng, Mô-kry-na lại sống một mình vò võ.
Trong khi đó, ở I-ta-li-a, Lu-i-gi cũng nhiều
lần gửi thư sang Liên Xô tìm kiếm Mô-kry-na mà chẳng lần nào nhận được hồi âm,
nên đành lấy vợ, có được một người con trai, rồi góa vợ đã 15 năm... Lu-i-gi
chìm trong nỗi ngậm ngùi số phận, chỉ biết trang trải nỗi niềm với rừng ô-liu,
và, trong cơn tuyệt vọng, ông viết thư cầu may cho chương trình tìm kiếm thân
nhân của truyền hình Nga. Cánh phóng viên của dự án này đã gấp rút lần tìm và
sớm có kết quả: Mô-kry-na vẫn còn sống tại làng Go-nhi-ắc Đỏ thuộc vùng
Đơ-nhép-prơ-pê-trốp-xky, dẫn tới cuộc phát sóng trực tiếp năm 2004, cặp tình
nhân tái ngộ sau sáu chục năm trước sự chứng kiến của hơn hai triệu khán giả.
Hoàn toàn rõ ràng: trải bấy nhiêu năm, ông già I-ta-li-a vẫn cứ là chàng
Rô-mê-ô đang yêu, bất chấp mọi cách ngăn về không gian và tuổi tác.
Từ phòng quay truyền hình trở về, bà lão
Mô-kry-na hào hứng tự tay sơn trắng lại toàn bộ ngôi nhà, dọn dẹp mọi ngóc
ngách, sân sướng, mua sắm nhiều thực phẩm. Bà nói cười chạy nhảy hoạt bát như
trẻ lại ba chục tuổi, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. Ông Lu-i-gi đều đều sang
Go-nhi-ắc Đỏ thăm người yêu: đáp máy bay xuống Ki-ép, rồi lên tàu hỏa và bám xe
khách, để được tự tay dọn cỏ hoang và làm mọi việc như người chồng thực thụ
trong nhà bà Mô-kry-na. Tối tối, ông soạn món mì ống với pho-mát đặc sản dân
tộc I-ta-li-a, cùng người yêu vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn U-craina, xong, thể nào
cũng mở nhạc khiêu vũ... Đáp lại, bà cũng mang con gái lớn Na-đi-a sang Xan
Lo-ren-xô thăm ông và biết: người tình của mình nhà cửa tiện nghi, hiện là chủ
tịch hội cựu chiến binh, thuộc những người có ảnh hưởng lớn nhất ở địa phương.
Ông tự tay lái xe đón đưa hai mẹ con trong ánh mắt ngưỡng mộ của già trẻ gái
trai, khiến bà xúc động khóc òa như một cô bé. Lần đó, dưới tán lá ô-liu, ông
chính thức cầu hôn và đề nghị bà chung sống với mình tại I-ta-li-a. Nhưng bà
khước từ - bà không thể rời xa con cháu, vườn tược và bao thứ gắn bó hằng ngày
với mình trong suốt chặng đời gian khó. Ông không nản, khuyên bà nghĩ lại, và
hẹn hằng năm, cứ vào tháng tám là sang với bà. Trong khi đó, ở U-crai-na, dân
tình xao xuyến bởi câu chuyện tình Lu-i-gi - Mô-kry-na và quyết định dựng tượng
họ. Theo sáng kiến của kênh truyền hình "Inter", hai nhà tạc tượng
A-lếch-xan-đrơ Mo-gát-xky và Gri-go-ri Kô- chiu-cốp đã hoàn thành tượng đài
Thiên diễm tình khắc họa cuộc tái ngộ cảm động sau nhiều năm ly hợp giữa bà lão
người U-crai-na với ông lão người I-ta-li-a. Hai nguyên mẫu được mời đến dự lễ
khánh thành tượng đài tình yêu bất diệt, song, bà Mô-kry-na đang đau ốm nên
đành vắng mặt, chỉ có ông Lu-i-gi. Ông cắt băng khánh thành và run giọng phát
biểu: "Từ hồi học trò, tôi đã được thầy giáo dạy rằng: Nếu như trong cuộc
sống có gặp những thời buổi nặng nề thì sau đó thể nào cũng được thưởng lại.
Hôm nay tôi đã được nhận phần thưởng đó".
Theo hẹn, vào tháng tám thăm người yêu. Song,
ông Lu-i-gi đã không giữ được lời hứa: ngày 10-8-2013, ông đã từ giã cõi đời...
Bên cạnh giường ông, còn đó hai túi mì ống với pho-mát, còn đó tấm vé bay sang
Ki-ép với hộp nhẫn cưới - hình như ông vẫn không hết hy vọng rồi bà sẽ nhận lời
cầu hôn của mình.
Đến khi được con cháu cho hay tin dữ, bà
Mô-kry-na yêu cầu các con đưa ngay đến tượng đài Thiên diễm tình, để khóc!
Từ ngày khánh thành đến nay, tượng đài Thiên
diễm tình không ngày nào ngớt du khách và các cặp tân hôn. Người ta tin: chạm
tay vào cặp tình nhân già đang ôm nhau thì mình chẳng bao giờ phải xa người yêu
dấu! Đó là nguyên mẫu tượng đài Thiên diễm tình ở Ki-ép.
Đăng Bẩy
Đăng Bẩy
( Song Thu sưu tầm, nguồn báo Nhân Dân cuối tuần,số 6 (1306),9-2-2014 )
Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014
BỒNG BỘT VÀ ÂN HẬN
( Nhân ngày lễ tình nhân, kể về một cuộc tỏ tình thời chống Mỹ)
Nó vốn chẳng xinh đẹp gì. Nếu theo tiêu chuẩn hiện nay thì Nó vào diện thấp bé nhẹ cân. Đã thế, nước da lại “Ngăm ngăm quá”. Cái miệng thì tươi cười ngay cả khi dự lễ chào cờ hay truy điệu nữa mới khổ chứ. Thế nhưng chẳng biết do “ âm phù, dương trợ” ra sao mà thủa đang thì Nó được nhiều người cưa đáo để!
Nó vốn chẳng xinh đẹp gì. Nếu theo tiêu chuẩn hiện nay thì Nó vào diện thấp bé nhẹ cân. Đã thế, nước da lại “Ngăm ngăm quá”. Cái miệng thì tươi cười ngay cả khi dự lễ chào cờ hay truy điệu nữa mới khổ chứ. Thế nhưng chẳng biết do “ âm phù, dương trợ” ra sao mà thủa đang thì Nó được nhiều người cưa đáo để!
Tuy nhiên, Nó không phải là kẻ lăng
nhăng hoặc tham lam. Nó đã nhận lời yêu một chàng trai bình thường nhất trong
số các chàng cưa cẩm Nó. Và Nó từ chối rất khéo các chàng kia khiến không chàng
nào giận Nó, thậm chí họ vẫn là bạn tốt với Nó nữa mới lạ chứ. Thế mà Nó vẫn
phải ân hận lắm bởi cách cư xử của Nó với một chàng. Nỗi ân hận ấy còn đeo đẳng
Nó đến suốt cuộc đời. Thật tội.
Số là thế này. Sắp vào dịp tòng quân, một chàng đã trao vào tận tay Nó một bài thơ viết khá nắn nót. Thơ rằng:
Số là thế này. Sắp vào dịp tòng quân, một chàng đã trao vào tận tay Nó một bài thơ viết khá nắn nót. Thơ rằng:
Anh ra biển vào mùa
bão tố
Biển mang hồn của
ngàn vạn dòng sông
Tình biển đẹp, đẹp vì
sóng gió
Em có ưng làm cánh
buồm không?
Nó đã làm một bài thơ đáp lại để từ
chối chàng như sau:
Em tắm biển chiều hè
êm ả
Sóng nhẹ nhàng hôn
gót chân son
Ngắm thuyền lớn chở
đầy ắp cá
Yêu vô vàn bờ bến
bình yên
Nhận bài thơ Nó trao, chàng buồn
lắm. Nỗi buồn khiến chàng thật não nề ủ rũ. Đến cả hôm nhập ngũ, chàng vẫn
chẳng buồn ngẩng mặt nhìn ai và hầu như chẳng nói một lời tạm biệt nào với
người nhà và bạn bè đưa tiễn. Nó cứ vô tâm cười nói hồn nhiên cùng đám bạn bè
nghịch như quỷ sứ vừa trêu đùa vừa đấm nhau thùm thụp. Rồi lại còn gửi theo cả
những cái hôn gió cho các chàng tòng quân kèm theo lời nhắn “ Nhớ gửi thư cho
em nhé!” Dù đã nhìn thấy chàng lén lau nước mắt Nó vẫn vẫy tay tạm biệt chàng
rối rít. Nó muốn dành riêng cái vẫy tay ấy cho chàng chẳng biết chàng có nhận
ra không? Chỉ biết rằng, chàng ra đi và mãi mãi không về. Sau này gia đình
chàng có nhận được những kỉ vật của chàng, trong đó có một cuốn nhật kí mà
người em gái của chàng kể với nó rằng “ Chẳng biết anh tao yêu ai mà không được
đáp lại nên anh ấy buồn lắm, buồn đến nỗi chẳng muốn trở về, chỉ muốn được
chiến đấu và hy sinh tại chiến trường thôi”
Nó giật mình và chợt nhận ra hình
như mình là người có lỗi trong chuyện này. Nó gạ em chàng mang nhật kí cho nó
đọc với. Em chàng cũng đồng ý. Càng đọc Nó càng như chết đứng vì không thể ngờ
rằng chàng lại yêu Nó đến thế và cũng lụy vì tình như vậy. Tuy nhiên cho đên
tận bây giờ Nó vẫn chẳng dám nói chuyện này với ai và càng không dám thừa nhận
với em chàng. Dù lòng Nó nặng nề lắm. Ân hận lắm! Nó muốn tạ lỗi với chàng
không biết chàng có chấp nhận và tha thứ cho Nó không? Ôi tuổi trẻ thật là bồng
bột, ngốc nghếch và dại khờ!
14-2-2014
Song Thu
NHỮNG BÔNG HOA KHÔNG CẦN CHỈ THỊ
Thơ Lê Đức Dục
Theo FB Lê Đức Dục
NQL:Mình chọn đây là bài thơ hay nhất mùa giỗ 17/2/1979 năm nay
Mặc ai cấm rằng không được nhắc
bạn vàng Trung Hoa từng thảm sát dân mình
Nhưng làm sao cấm hoa đào hoa mận
Nở rưng rưng rụng xuống những mộ phần
Kệ báo chí cứ phập phồng chờ đợi
Nói hay im? Ngồi nghe ngóng công văn
Những bông hoa không cần chỉ thị
Cứ ra Giêng, rụng thắm đất anh nằm…
( Song Thu sưu tầm, nguồn: blog QUECHOA)
Theo FB Lê Đức Dục
NQL:Mình chọn đây là bài thơ hay nhất mùa giỗ 17/2/1979 năm nay
Mặc ai cấm rằng không được nhắc
bạn vàng Trung Hoa từng thảm sát dân mình
Nhưng làm sao cấm hoa đào hoa mận
Nở rưng rưng rụng xuống những mộ phần
Kệ báo chí cứ phập phồng chờ đợi
Nói hay im? Ngồi nghe ngóng công văn
Những bông hoa không cần chỉ thị
Cứ ra Giêng, rụng thắm đất anh nằm…
( Song Thu sưu tầm, nguồn: blog QUECHOA)
Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014
Mừng thọ bác Hà Ngọc Đàm
( Họa nguyên vận bài:Tuổi 80 vui tếu của bác Hà Ngọc Đàm)
Năm nay bác đã tám mươi xuân
Phong thái như đang độ lục tuần
Đọc sách thánh hiền chưa mỏi mắt
Leo đèo ba dọi chẳng chồn chân
Đề thơ vịnh cảnh, thơ nên tứ
Đặt bút khai xuân, bút có thần
Xướng họa giao lưu vui hể hả
Tám mươi mà vẫn rất thanh xuân
12-2-2014
Song Thu
(Phụ chép bài : Tuổi 80 vui tếu)
Lão đang vui sống lão đang xuân
Giáp Ngọ(2014) mừng ta tuổi bát tuần
Còn được nhìn đời qua bốn mắt
Lại đang rảo bước với đôi chân
Khi vui khói thuốc bay theo mộng
Lúc hứng câu thơ vẫn xuất thần
Ai bảo đồ già hay lẩm cẩm
Lão đang vui sống lão đang xuân
Ninh Hà
Năm nay bác đã tám mươi xuân
Phong thái như đang độ lục tuần
Đọc sách thánh hiền chưa mỏi mắt
Leo đèo ba dọi chẳng chồn chân
Đề thơ vịnh cảnh, thơ nên tứ
Đặt bút khai xuân, bút có thần
Xướng họa giao lưu vui hể hả
Tám mươi mà vẫn rất thanh xuân
12-2-2014
Song Thu
(Phụ chép bài : Tuổi 80 vui tếu)
Lão đang vui sống lão đang xuân
Giáp Ngọ(2014) mừng ta tuổi bát tuần
Còn được nhìn đời qua bốn mắt
Lại đang rảo bước với đôi chân
Khi vui khói thuốc bay theo mộng
Lúc hứng câu thơ vẫn xuất thần
Ai bảo đồ già hay lẩm cẩm
Lão đang vui sống lão đang xuân
Ninh Hà
Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014
MỪNG LÃO TÁM MƯƠI
( Họa nguyên vận bài: Mời họa tuối 80 của bác Hà Ngọc Đàm)
Chỉ thập niên sau lão cửu tuần
Xem ra chưa kém lớp trai tân
Rượu bia tung tẩy bay vài cốc
Thơ phú phởn phơ ghép mấy vần
Thấy Lựu còn ham mê mẩn hạ
Gặp Lan vẫn thích tính tình xuân
Cầu trời giúp lão luôn vui khỏe
Cửu thập như đang độ thất tuần
11-2-2014
Song Thu
Phụ chép bài: Mời họa tuổi 80
Thấm thoắt xuân nay đã bát tuần
Tâm hồn phơi phới ngỡ thanh tân
Rượu cùng tri kỉ nâng nâng chén
Thơ với tri âm nảy nảy vần
Bình dị mai bừng tươi sắc tết
Cao sang lan tỏa ngát hương xuân
Đội ơn Tiên Tổ Trời ban lộc
Phúc thọ an khang ngoại cửu tuần
Ninh Hà
Chỉ thập niên sau lão cửu tuần
Xem ra chưa kém lớp trai tân
Rượu bia tung tẩy bay vài cốc
Thơ phú phởn phơ ghép mấy vần
Thấy Lựu còn ham mê mẩn hạ
Gặp Lan vẫn thích tính tình xuân
Cầu trời giúp lão luôn vui khỏe
Cửu thập như đang độ thất tuần
11-2-2014
Song Thu
Phụ chép bài: Mời họa tuổi 80
Thấm thoắt xuân nay đã bát tuần
Tâm hồn phơi phới ngỡ thanh tân
Rượu cùng tri kỉ nâng nâng chén
Thơ với tri âm nảy nảy vần
Bình dị mai bừng tươi sắc tết
Cao sang lan tỏa ngát hương xuân
Đội ơn Tiên Tổ Trời ban lộc
Phúc thọ an khang ngoại cửu tuần
Ninh Hà
Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014
ĐÀO QUẤT NHÀ TA
Cành đào, chậu quất thật lung linh
Hoa trái đua nhau thắm hết mình
Lộc biếc sáng bừng đôi mắt lạ
Nụ hồng e ấp cặp môi xinh
Quả vàng, quả ửng phô màu nắng
Hoa trắng lá xanh đượm vẻ tình
Mang cả mùa xuân vàò gõ cửa
Cành đào, chậu quất thật lung linh
3-2-2014
Song Thu
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)