Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

AI MUA...TÔI KHÔNG...?

                                                     Hay là một áng mây hồng
                                            Xa xăm con sóng giữa lòng đại dương



         Chiều nay lên mạng, tình cờ vào trang blog của Châu Thanh Thủy, một cô giáo dạy văn THPT ở Quảng Ngãi, tôi đọc thấy nhan đề bài thơ: " AI MUA...TÔI KHÔNG...?" thì ngỡ ngàng và tò mò lắm.
         Ngỡ ngàng vì nó quá lạ. Bởi người ta có thể rao bán nhiều thứ nhưng chưa thấy ai rao bán "TÔI" bao giờ. Tò mò vì người rao bán TÔI lại là một cô giáo. Tôi chưa đọc bài thơ ngay mà cứ dừng lại ở nhan đề rồi suy ngẫm miên man. Không biết nàng bán như thế nào đây? Chắc chắn là không bán để lấy tiền rồi. Vậy thì bán để đổi lấy gì chứ? Tình yêu chăng? Sự chia sẻ chăng? Nhưng tình yêu hay sự chia sẻ ấy sẽ như thế nào nhỉ? Chịu! Nghĩ mãi chẳng ra. Tôi liền đọc thơ.
        Chao ôi,tôi đã đọc đi đọc lại bài thơ mấy lần và càng đọc càng khoái hơn vì cái giá bán "TÔI" của nhà thơ thật rẻ mà cũng thật đắt đến vô cùng! Tôi liền ngỏ ý xin tác giả để mang bài thơ về trang mình. Định bụng sẽ viết một bài bình ra trò. Nhưng khi đặt bút viết, tôi bỗng thấy cái văn phong thẳng băng và quá ư rõ ràng mạch lạc cùng với cái sở thích "sợi tóc chẻ tư"  của " cái thằng tôi" không khéo sẽ làm hỏng mất vẻ đẹp vốn rất mong manh, lãng đãng của thơ nói chung và của thi phẩm này nói riêng. Nên tôi quyết định không bình nữa mà cứ trưng nó ra đây để mời các bạn thưởng thức và có cảm nhận của riêng mình.
                                    Song Thu


                                                  Ai mua , tôi bán tôi cho
                              Giá mua chỉ một cánh cò chiều đông,
                                       Hay là một áng mây hồng
                              Xa xăm con sóng giữa lòng đại dương
                                       Hay là bụi cỏ ven đường
                              Lơ thơ hoa dại chẳng hương sắc gì !
                                      Ai người mua lấy tôi đi
                              Mua không ngã giá, có chi bận lòng ?
                                      Cho tôi một khúc sông Hồng
                              Tuổi thơ quê Mẹ, phiêu bồng thời gian
                                      Cho tôi Thiên Ấn, Trà Giang
                              Miền Trung cái nắng chói chang da người.
                                     Mua tôi chỉ một nụ cười
                              Chìm trong sớm tối lẽ đời nhạt phôi.
                                     Mua tôi còn lại phần đời,
                              Bao nhiêu vay - trả, cùng người thứ tha.
                                     Mua Tôi để lại là Ta
                        Nếu không chung mộng, cũng hoa ngày tàn !*

                                                                           15 - 5 - 2014
                                                                           Châu Thanh Thủy

  * : Ban đầu, tôi viết là : "Nếu chung mộng sẽ kết hoa ngày tàn". Nhưng nghĩ ngợi một tí, tôi sửa lại như thế. Tuy có vẻ bi quan hơn nhưng đúng với con người tôi hơn.
                                     

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

TỰ SỰ

( Họa đảo vận bài: MỪNG BẠN THƠ ĐẾN CHƠI của Dương Thị Tình)





Bạn hữu xa xôi nỏ tới nhà
Chim buồn nên vắng tiếng hoan ca
Ao chuôm trước cửa thưa tăm cá
Cây cối trong vườn ít nụ hoa
Đàn nhị mốc meo không kẻ gảy
Văn thơ vớ vẩn chẳng ai hòa
Quẩn quanh xó bếp ngày vài bữa
Trà tuyết sầu đời chả thiết pha
                  24-5-2014
                  Song Thu

( Phụ chép bài : MỪNG BẠN THƠ ĐẾN CHƠI )

Bạn thơ mấy bác tới thăm nhà
Trà ủ hương sen vội lấy pha
Trái chín một khay cùng hưởng lộc
Rượu thơm đôi chén cũng vui hòa
Lời hay tuôn chảy tươi màu nắng
Ý đẹp phô bày đượm sắc hoa
Kẻ ở người về lòng bịn rịn
Ngoài vườn lảnh lót tiếng chim ca
             Dương Thị Tình

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

XỐC LẠI TINH THẦN

     


 Đã có một thời, xóm Tri ân cuộc đời nhà chúng ta vừa đông người sáng tác lại vừa giao lưu , chia sẻ thật dí dỏm, vui vẻ khiến cho lượt người truy cập vào trang của mình rất rộn ràng. Thường thường hôm nào cũng phải 300 đến 400 lượt người vào thăm. Thậm chí cao điểm có hôm tới 600 lượt người truy cập. Vậy mà thời gian gần đây, phong trào lắng xuống, số người sáng tác (thường xuyên) ít dần, chỉ còn đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay. Cũng vì thế số người vào trang của xóm nhà cũng giảm đi đáng kể (chỉ ngót nghét 200). Hình như hồi này nhiều thành viên trong xóm cũng ít quan tâm việc vào trang để đọc và chia sẻ. Bản thân tôi, khi đọc rồi sẻ chia, nhận xét nhưng ít khi có hồi âm. Nhiều lúc có cảm giác như mình đang đi vào chỗ không người. Thậm chí có những khi tui tủi tấm thân và thấy mình hơi bị vô duyên nữa ấy chứ.
        Nhớ lại ngày trước, nhiều khi đang mệt mỏi hay vất vả chỉ cần vào trang trian đọc là thấy thích thú rung rinh và sảng khoái tinh thần. Chính vì thế, tôi mới viết bài: VUI VỚI TRI ÂN để bộc lộ cảm xúc đó của mình. Hôm nay xin đăng lại đây mong mọi người hãy cùng nhau xốc lại tinh thần góp những trang văn, vần thơ và thậm chí chỉ là những lời com hóm hỉnh làm cho xóm Tri ân nhà ta mỗi ngày là một mùa xuân
        
                                     VUI VỚI TRI ÂN
       




       Mấy hôm vừa rồi tham gia làm vườn cùng ông chủ, mệt quá, khi giải lao mở blog trian ra đọc, gặp được mấy bài thơ vui, cứ sướng âm ỉ mãi. Nhiều lúc nhẩm đọc lại rồi cười một mình ra chiều thú vị lắm. Cái niềm sung sướng ấy đã định bụng giữ cho riêng mình tận hưởng chứ quyết không chia sẻ cùng ai. Nhưng đến hôm nay thì không giữ nổi nữa rồi vì nó đã bật ra thành bài viết này đây, xin chiềng ra để cả xóm cùng rung rinh cho vui.
      Gớm cứ úp úp mở mở mãi làm mọi người tưởng điều gì to tát hay bí mật lắm. Thực tình đó là bài thơ : “ Hỏi em-Cô gái hái trầu” của bác Thanh Dạ và một vài ý kiến nhận xét ý mà. Có thể với mọi người nó chẳng đến nỗi làm cho sung sướng rung rinh, âm ỉ đến thế. Nhưng với tôi thì tôi rất khoái. Có lẽ tại cái tạng của tôi cứ thích những cái gì vui vui hom hóm chăng? Chẳng thế mà ngay từ thưở mới ra trường, lần đầu tiên thao giảng trong tổ văn, tôi cũng chọn giảng truyện cười : Tam đại con gà và Đến chết vẫn hà tiện. Tôi nhớ chị Lan cùng tổ khuyên tôi : “Em chọn bài khác đi, con gái giảng truyện cười khó hay lắm” Tôi cám ơn chị nhưng vẫn làm theo ý mình. Trời xui đất khiến thế nào mà bài giảng đó của tôi được mọi người trong tổ thích lắm và nhất trí bình loại giỏi.Duy có một ông tổ trưởng chẳng hiểu vì lý do gì mà hôm tôi giảng không đi dự được nhưng đến khi bình xét thì lại phán: “ đồng chí mới ra trường nên xếp loại khá để còn phấn đấu vươn lên hơn nữa”. Thế là cả tổ nhất trí thông qua. Tôi ấm ức lắm nhưng chẳng dám nói gì (vì lính mới tò te mà lại). Tuy vậy trong lòng thì cứ nghĩ rằng cái ông tổ trưởng này gàn thế mà lại có uy tín với tổ vậy sao? Ấy cái ông gàn đó bây giờ đã “đồng tịch đồng sàng” với tôi gần 30 năm rồi đấy và tôi thấy ông ấy càng ngày càng gàn hơn thì phải. Nhưng tôi đã ăn phải bùa rồi nên vẫn thích cái gàn gàn, ngang ngang đó. Thế thì có sướng thân tôi không cơ chứ? Rõ là, cái sướng cái khổ với mỗi người mỗi khác thật. Cũng như bài thơ của bác Thanh Dạ mà tôi thú lắm ấy, nguyên văn nó thế này:
Nhìn tay em hái trầu không
Tự dưng anh thấy trong lòng nhói đau
Trầu này em định bán đâu
Cho anh gửi một buồng cau bán cùng
Hay là hãy để lại dùng
Biết đâu mai có việc chung hai nhà
Xin cho anh hỏi thật thà
Trầu này trầu có hay là trầu không?!
     Quả là bác Thanh Dạ nhà ta đa cảm thật. Mới thấy con nhà người ta hái trầu không mà đã “Tự dưng anh thấy trong lòng nhói đau”. Rồi lại còn đa tình nữa chứ. Cho nên mới lân la làm quen và ỡm ờ ướm hỏi: “Trầu này em định bán đâu” rồi thủ thỉ gửi gắm “Cho anh gửi một buồng cau bán cùng” rồi lại băn khoăn gợi mở:”Hay là hãy để lại dùng/ Biết đâu mai có việc chung hai nhà” và cuối cùng là thật thà nhưng cũng rất tế nhị ngỏ lời rằng: “Trầu này trầu có hay là trầu không”. Gớm vòng vo Tam quốc mãi thì ra là bác ấy muốn “tỉnh tò” với cô gái hái trầu kia, mà “tỉnh tò” kín đáo tinh tế và văn hóa ra phết đấy chứ. Có lẽ bác ý đã vận dụng thật nhuần nhuyễn cách ngỏ lời của văn học dân gian Việt Nam để biến thành cách ngỏ lời rất hóm , rất Thanh Dạ, một cách ngỏ lời khiến con kiến trong lỗ cũng phải bò ra. Và đây rồi, có những con kiến ở tận đâu chắc là xa lắm và lại có cái bút danh cũng lạ lắm đã phải lòng bác Thanh Dạ nhà ta mà trả lời rằng:
Trầu em em ứ bán đâu
Lá đang bánh tẻ còn lâu mới già
Cau anh vỏ đã chớm ngà
Đem phơi lấy hạt âu là còn may
Thương anh em nói câu này
Hai cau đổi lá trầu này chịu không?
( Những thành viêncủa CLB Vòng tay trianserco)
Cũng là một tay đáo để ra phết cho nên lời thơ rất quyết đoán và đầy tự tin về bản thân mình nhưng lại không thô cứng mà rất nũng nịu rất nữ tính: “Trầu em em ứ bán đâu/ Lá đang bánh tẻ còn lâu mới già”. Có lẽ chính từ “Ứ” và từ “CÒN LÂU” đã tạo nên nét duyên dáng mà cao giá trong lời thơ chăng? Chưa hết, cái cô gái đáo để này còn thẳng thừng bóc mẽ bác Thanh Dạ, mà lại bóc mẽ trúng phóc nữa mới gớm chứ: “Cau anh vỏ đã chớm ngà/ Đem phơi lấy hạt âu là còn may”. Đọc đến câu này, tôi cứ ngậm ngùi thương bác Thanh Dạ vì nghĩ rằng điệu này thì lời ngỏ ý của bác dứt khoát bị chối từ rồi. Thật tội thân ông lão đa tình. Nhưng không, con người đáo để kia đã hạ giọng thế này: “Thương anh em nói câu này/Hai cau đổi lá trầu này chịu không?” Thật tình tứ, thật dí dỏm và vì thế mà thật thú vị!
“Đựoc lời như cởi tấm lòng”, bác Thanh Dạ nhà ta mới gật đầu cái rụp mà thốt lên rằng: “Hai cau đổi lấy một trầu/ Thế là ngang giá-Còn cầu gì hơn”
      Thưa xóm Tri ân, tôi đã trình bày xong nỗi niềm sung sướng rung rinh của tôi với xóm chẳng biết có được ai đó trong xóm chia sẻ không? Qua xóm tôi gửi lời cám ơn bác Thanh Dạ và người làm thơ trả lời bác, người mà tôi lờ mờ đoán rằng “có tâm hồn trẻ nhất làng” chẳng biết có đúng không? Mong các bác viết thêm thật nhiều bài thơ vui và đẹp như thế này để mọi người lãm thưởng.




       Nói thêm: Giờ thì tôi đã biết rõ cái con người rất đáo để và cũng rất hài hước hóm hỉnh kia là ai rồi. Nhưng mà tôi chẳng nói ra đâu. Cứ để mọi người tự tìm hiểu và khám phá ra cho tăng phần thú vị đúng không? 

Nguyễn Vũ Song Thu

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

XUÂN HẠ GIAO MÙA

Họa đảo vân bài HÒA KHƠI của bạn blog Quỳnh Lý Đức




Về đâu mê mải thế mây ơi
Xin hãy thung thăng ngắm biển khơi
Ngắm gió trùng dương nhè nhẹ thổi
Xem trăng đầu núi nhẩn nha chơi
Lô xô sóng lượn mênh mang nước
Bát ngát hương bay phảng phất đời
Trời Đất bước chân vào tháng hạ
Lòng Xuân còn lắm nỗi chơi vơi
                     16-5-2014
                      Song Thu

Phụ chép bài HÒA KHƠI
                   
                 HÒA KHƠI

        Mây  trắng  vô  cùng  mây  trắng  ơi
        Bến  bờ  tôi  đón  chốn  đầy  vơi
        Thọc  tay  mùa  thắm  xanh  mầm  nẩy
        Thả  mắt  trời  quang  ngát  biển  chơi
        Phới  phất   lòng  dâng  mơn  lượn  sóng
        Thang  thênh  bước  lộng  cợt  lung  đời
        Ngàn  phiêu  con  gió  về  giao  hưởng
        Hát  gọi  muôn  trùng  cuộc  viễn  khơi !

      
                          Quỳnh Lý Đức     

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

TÌNH QUÊ

 Kỉ niệm chuyến thăm quê : 6-4-2014




Về thăm quê một mình em
Đường xa như bỗng xa thêm ngàn lần
Trời buồn ủ dột nét xuân
Non mờ mịt xám mây vần vũ mây

Đường quê nhót nhoét bùn lầy
Người quê se mặt sém mày lấm chân
Tình quê lại rất mến thân
Nồi khoai ấm nước quây quần chung vui
Chuyện dưới đất chuyện trên trời
Chuyện ngày bao cấp chuyện thời chiến tranh
Chuyện làng xóm chuyện gia đình
Chuyện vui tếu táo lung linh sắc màu
Người quê tình nghĩa trước sau
Buồn vui ấm lạnh bên nhau hết mình

Đời ta phiêu bạt lênh đênh
Về thăm quê thấy ấm tình quê hương

                  12-5-2014
                  Song Thu



Thứ Năm, 8 tháng 5, 2014

TÌNH YÊU KHÔNG CÓ TUỔI

Những cặp đôi yêu nhau bất chấp tuổi tác - 1



Hình như mình hợp gu văn thơ với Hồ Nhật Thành thì phải. Bởi vì ngay lần đầu tiên vào blog của bạn ấy, mình đã thấy thích  " Chuyện tình của nàng và hắn" rồi rinh về trang mình. Đến hôm nay, vào blog Tan_262, đọc bài "Tuổi chớm già" của lão Tan, mình lại bắt gặp lời com này của Hồ Nhật Thành và cũng thích luôn nên lại xin nó mang về đây khoe cùng mọi người.
Lý do mà Hồ Nhật Thành com bài này vào bài: " Tuổi chớm già" của Tan_262 là muốn khuyên Tan đừng thấy mình già sớm thế. Và tôi mang bài này về đây cũng muốn nói với các bạn của tôi rằng chúng ta hãy cứ sống vui vẻ trẻ trung, hãy cứ yêu đến hết mình dù cho tuổi tác có cao bao nhiêu đi nữa nha!

(Vài điều cảm nhận về bài thơ: Thơ tình tuổi sáu mươi của Tú Tâm.)

Sáu mươi tớ mới chớm già
Lưỡi lam nhác sắm, thế là dài râu
Thịt không mỗi sợi mỗi xâu
Chỉ mong mỗi sợi một câu thơ tình.

Yêu cho sướng, sướng rung rinh
Vợ ghen vặc lại: Sao mình không yêu?
Ti vi xem sớm, xem chiều
Bao nhiêu người đẹp Thuý Kiều cũng thua
Đánh chết nết cũng  không chừa
Tớ không thích kiểu vừa vừa trong yêu.
Đã yêu thì chết cũng liều
Xưa nay cũ rích những điều vợ ghen.

Trời ban nhan sắc cho em
Là ban luôn cả khát thèm cho anh
Từ trẻ trai đến lão thành
Mộng mơ chi cũng chỉ dành cho yêu.

Râu dài, dài đến bao nhiêu
Cũng không làm tớ già đều được đâu!


Hai câu thơ mở đầu là lời giới thiệu và cũng là lời thanh minh vừa hóm hỉnh, vừa chân thành. Tớ sáu mươi rồi đấy, sáu mươi là cái tuổi bắt đầu lên lão! Thế nhưng tớ mới chớm già thôi nhé. Chẳng qua tớ không cạo râu nên râu nó mới dài ( ai mà chẳng thế?) Lên lão rồi, có được một bộ râu là hành diện lắm đấy. Vì nó làm nên cái duyên già mà! Người xưa nói: “Một sợi râu, một xâu thịt” đấy là gì? Nhưng tớ không ước xâu thịt! Tớ ước “mỗi sợi một câu thơ tình” cơ! Thế hoá ra càng già, râu càng nhiều, càng dài thì thơ tình càng dào dạt! Thơ tình dào dạt bởi trong lòng tớ còn trỗi dậy những đợt sóng tình yêu mạnh mẽ. Có yêu, tâm hồn ta mới thăng hoa cảm xúc. Có yêu, ta mới thấy cuộc sống quanh ta đẹp bội phần. Có yêu, ta mới sống NGƯỜI hơn, vì ta biết sống thế nào cho đẹp.Yêu cho sướng, sướng rung rinh! Vậy thì cứ yêu! Bởi ai lại “hoãn sự sung sướng “ làm gì? Và yêu như thế nào mới sướng chứ?
Đánh chết nết cũng không chừa
Tớ không thích kiểu vừa vừa trong yêu.
Đúng thế! Ca dao xưa có câu:
“ Cơm ăn mỗi bữa mỗi lưng
Nước uống cầm chừng để dạ thương em”
Ta có thể ăn cầm chừng, có thể uống dè dặt. Nhưng yêu mà cầm chừng, mà dè dặt thì không phải là yêu! Đã yêu là phải yêu hết mình, yêu đến cuồng si, điên dại! Dù có phải chết cũng cam lòng! Ai đó đã ví “đôi ta như sóng và bờ”. Sóng cứ trườn mãi, trườn mãi lên bờ mà không bao giờ chán, không bao giờ ngừng! Còn bờ, sung sướng, hạnh phúc vì được sóng ve vuốt! Mỗi lần sóng tràn lên, bờ lại càng như trẻ lại, mới mẻ, tinh khôi! Vậy đấy!

Đang dùng đại từ “tớ” với sắc thái đùa vui như thế, bỗng mắt anh dịu dàng trong cái nhìn tình tứ đầy âu yếm khi nói với em:
“ Trời ban nhan sắc cho em
Là ban luôn cả khát thèm cho anh”
Em biết không em? Nhan sắc của em là món quà mà thượng đế ban tặng. Vậy anh khát thèm em, anh si mê điên đảo trước sắc đẹp của em, đó cũng là món quà anh nhận được từ thượng đế!
“ Trời đã sinh ra em
Để mà xinh mà đẹp
Trời đã sinh ra anh
Để yêu em tha thiết”
Trước đây tôi cứ ngỡ rằng, tình yêu là đặc quyền của tuổi trẻ. Khi có gia đình rồi, khi có tuổi rồi, cảm xúc yêu chắc cũng cạn khô. Bởi thế cho nên
“ trẻ không yêu, già ân hận”. Hoá ra tình yêu không có tuổi!
“ Từ trẻ trai đến lão thành
Mộng mơ chi cũng để dành cho yêu”
Vâng! Thế thì tình yêu là bất tử! Tuổi tác có nhiều thêm, râu tóc dù đã bạc, và hàm răng kia cái rụng cái long, nhưng tình yêu thì trẻ mãi:
“ Râu dài, dài đến bao nhiêu
Cũng không làm tớ già đều được đâu”
Đọc bài thơ, ta nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh niềm vui, nhìn thấy một nụ cười hóm hỉnh, nhưng cảm nhận rõ nhất là một trái tim đập hối hả vì tình yêu nồng nàn, đắm say, đầy khao khát!

                      Hồ Nhật Thành
                        Song Thu sưu tầm, nguồn blogTan_262 

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

ĐA SẮC - VƯỜN NHÀ





                                              
Nụ mẫu đơn một màu xanh biếc
Hoa trắng tinh thanh khiết thơm tho
Nhành lan vũ nữ xa xa
Vàng tươi màu nắng ngọc ngà rung rinh



Mẫu đơn này thắm hết mình
Vươn lên từ đám rêu xanh nõn nà
Muôn hình muôn sắc lá hoa
Hóa thành vẻ đẹp vườn nhà lung linh

Phải chăng trong xã hội mình
Cũng cần nhiều vẻ tươi xinh ở đời
Đừng gò bó quá ai ơi
Muôn người sao chỉ một lời được đây?!
7-5-2014
Song Thu