Khi hắn bảo :" Viết xong bài về bà T rồi đấy, vào mà xem". Như một phản xạ tự nhiên, mình nói ngay:"Thôi chả dại nhỡ lại nổi máu hồng bào lên thì khổ thân". Nhưng rồi với tính tò mò cố hữu, mình lại mở máy tính và nháy chuột vào đúng trang đó. Vừa nhìn thấy tiêu đề :" Một nén hương lòng" đã thấy run run hồi hộp thế nào ấy không đủ can đảm đọc tiếp.Ngồi hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, vẫn run không dám đọc. Lại tự nhắc mình, đừng ghen, có gì đâu nào, người ta đã đi xa vĩnh viễn rồi mà. Vẫn run, lại ngồi im thêm ít phút, lại tự trấn an mình mãi mới dám đọc.Đọc một mạch xong. Kỳ lạ chưa, không hề gợn chút ghen tuông, khó chịu náo. Đọc lại lần nữa, vẫn chẳng sao. Tự véo vào người mình xem mình còn tỉnh táo hay đã tê liệt rồi? Vẫn thấy đau mà. Sao thế nhỉ, lẽ nào tâm hồn mình đã trở nên chai lì rồi ư?
Ngồi thừ ra rồi nhớ lại vào mùa thu năm ấy, người ta cùng với một nhóm bạn ở Hà Nội và Nam Sách đến thăm hắn và gia đình mình. Nhớ cái cản giác hồi hộp phập phồng thấp thỏm của hắn khi đợi chờ cuộc viếng thăm đã đựợc báo trước này. Nhớ việc hắn ra tận đầu ngõ đón rồi nắm cổ tay người ta mà thốt lên:" T đấy à, chẳng khác xưa là mấy!" Nhớ việc mọi người vào thăm Côn Sơn, khi đến đoạn rẽ trái, hắn cuống lên lại bảo là rẽ phải. Nhớ nhất là việc hắn tiễn người ta lên tận Hà Nội khi về còn kể chuyện bữa ăn người ta đã gắp thức ăn cho hắn, đã hướng dẫn hắn cách ăn món ăn Tây mà hắn chưa quen, đã đề nghị với hắn rắng sẽ nuôi giúp hắn một đứa con cho ăn học hết Đại học cả việc hắn đã đọc thơ về người ta nữa. Mình bảo hắn đọc lại những bài thơ đó.Hắn đọc xong, mình cứ ngớ ra, ngẩn đi rồi tức sực lên, một cục gì đó cứ lừ lừ đưa lên vít lấy cổ đến tắc thở, mình đờ người ra, nằm vật xuống. Khi thở được thì nước mắt cứ giàn giụa, cắn chặt môi ma không sao ngăn lại được.Có vẻ hắn cũng hoảng nhưng cứ lúng túng, vụng về chẳng biết an ủi cách nào chỉ thanh minh thế này, thế nọ nhưng mình vẫn như phát phiền chẳng nghe thấy gì hết.Mình chạy ra vườn, tựa vào gốc ổi khóc. Hắn cứ để cho mình khóc thỏa thê. Khi đã vơi bớt phần nào mình vào nằm lại nhưng không sao chợp mắt được cứ nghĩ lung tung, cứ tự mắng mình rằng sao vớ vẩn và vô lý thế, chuyện của quá khứ rồi mà, ai chẳng có một khoảng trời riêng, một thời để nhớ, một phút xao lòng ...Nhưng rồi cũng phải nhờ đến phương thuốc thời gian, cái cục tức kia mới vợi bớt dần.
Tết năm đó, người ta gửi ra một túi lạp xường, một tấm thiệp thơm màu hồng nhat in hình cỏ chìm kèm theo những lời chúc mừng năm mới. Không quen với những món ăn đóng hộp, mình không ăn được Các con còn nhỏ cũng chẳng biết ăn. Hắn viết thư đáp lễ người ta, kèm theo một bài thơ, "Cảm ơn cái túi lạp xường /Thu không ăn được nên nhường riêng anh /Nhâm nhi hắn nhắm một mình /Rằng mùi thì lạ nhưng tình thì quen / Tuổi già càng nghiện ma men/ Ngày xuân anh nướng lòng em nhắm dần/ Tạ lòng biết lấy chi cân/ Đem thơ đổi thịt một lần được chăng? Mình góp ý, anh nên xem lại hai câu cuối, nhỡ chồng chị ấy ghen thì sao? Hắn nghe ra và sửa lại là: Tạ lòng biết lấy chi cân/ Nôm na anh viết đôi dòng đến thăm/ Chúc người bạn cũ xa xăm / Bốn mùa sức khỏe quanh năm vui vầy/ Riêng chung mọi việc tròn đầy/ Vui chồng, vui vợ và may mắn nhiều". Hắn gửi thư đi nhưng không có hồi âm. Lần này mình không còn uất nghẹn như lần trước nữa. Tuy vẫn thấy buồn và tưng tức lạ Rồi bật ra mấy bài thơ vô đề.
Bài1: Đầu xuân chàng nhận mớ lòng
Nhâm nhi chén rượu lòng vòng trước sau
Gửi chi gan ruột cho nhau
Một người vui mấy người đau đớn lòng
Bài 2: Ai đem thịt ướp nhồi lòng
Để ai gửi nhớ, gửi mong thế này
Gặp hai lần gió heo may
Không thì lòng dạ chúng mày ôi thiu
Hắn vốn vô tâm, khi ăn hết nạp xường, liền vứt cái túi lăn lóc ở xó bếp. Tự dưng mình thấy ngùi ngùi thương cảm, nhặi chiếc túi lên vuốt lại cho phẳng phiu, sạch sẽ rồi cho vào túi nilon cất đi, kèm theo bốn câu:
Lạp xường hắn chén hết rồi
Vứt lăn lóc túi tung tơi tội tình
Xót thương chiếc thúi tanh bành
Song Thu cất giữ để giành cho Tuân
Vài tuần sau đó, ngồi buồn một mình lấy tấm thiệp ra xem. Lạ chưa, mùi hương thơm nồng nàn khi mới nhận nay chẳng còn lưu lại chút nào. Mình áp tấm thiệp vào mũi cố hít hà mãi vẫn không thấy hương thơm, chợt nảy ra bài thơ: "Gửi người tặng thiệp cỏ thơm"
Tên chị là P T
Một loài cỏ rất thơm
Đừng gửi lên bưu thiếp
Để hương thơm hao mòn.
Lại ngắm nhìn tấm thiệp và bỗng dưng kỉ niệm của thời thơ bé về việc đi tìm cỏ mật rồi phơi khô và ép vào trang sách để thưởng thức hương thơm ngòn ngọt, thoang thoảng và da diết nồng nàn của nó. Thế là lại viết bài Thật gỉa: Cỏ thơm tự thân nó/ Khô héo hương vẫn say/ Mang cỏ in lên thiếp/ Phủ hương thơm ngất ngây/ Chỉ được vài ba bữa/ Hương thơm bay hết ngay/ Mới biết trong cuộc sống/ Cái giả chóng phai tàn/ Chỉ cái thật còn mãi/ Với thời gian mênh mang.
Có vẻ như cơn tức vẫn chưa nguôi và tính đành hanh lại nổi lên thì phải. Thế là bài văn vần đáo để bật ra:
BẢO CHO CỎ BIẾT
Cỏ kia mọc ở bờ ao
Biết điều chớ có lan vào trong sân
Thơm tho cũng chẳng ai cần
Người ta dẫy dọn là thân cỏ tàn
Viết xong mà tự thấy xấu hổ. Thấy mình thật đáo để, thật nhỏ nhen ích kỉ và đáng ghét. Nhưng biết làm sao đây?
Chị P-T ơi!
Bây giờ ngồi viết lại những dòng này khi đã tĩnh tâm lại, đã không còn gợn chút ghen tuông nào nữa tôi càng thấy mình sao mà đáng ghét đến thế, tồi tệ đến thế. Thực lòng, kể cả trong lúc ghen tuông nhất thì tận trong sâu thẳm hồn tôi, tôi vẫn biết rằng chị không hề làm gì để tôi phải ghen tuông như thế. Thậm chí tôi còn biết chị đối tốt với hắn, với tôi và với các con chỉ là cái tốt của tình bạn và có lẽ là cả sự ân hận áy náy vì những ứng xử sai lầm một thủa của chị với hắn thôi. Hơn thế nữa, trong sâu thẳm hồn tôi, tôi vẫn rất cảm mến, trân trọng chị, mến vì giọng nói dịu ngọt đáng yêu,trân trọng vì phong độ điềm đạm đúng mực của chị. Nhưng đúng như kinh Phật đã dạy: "Kẻ thù lớn nhất của mình là chính mình" cho nên một con đàn bà khác trong tôi vẫn cứ tức lồng lộn, vẫn nghĩ và viết ra những lời làm tổn thương đến chị (cho dù những lời tôi viết ra chị chẳng đọc được bao giờ, cho dù trước chị và trước mọi người, tôi chưa hề để lộ ra điều gì ảnh hưởng đến chị) nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho tôi. Vẫn phải nguyền rủa cái thường tình ích kỉ ngu muội của tôi. Giờ chị đã thành người thiên cổ 5, 6 năm rồi nhưng tôi mới được biết tin này qua một người bạn của hắn. Tôi chẳng thể đến thắp cho chị một nén hương và nói lời tạ lỗi cùng chị. Tôi chỉ biết viết lên hết sự thật này, mong chị "sống khôn chết thiêng" tha thứ cho tôi. Lời xin lỗi muộn màng nhưng rất thành tâm của tôi mong được chị chấp nhận thì tôi cũng nhẹ bớt phần nào. Dù rằng chẳng bao giờ tôi tha thứ cho tôi.
VŨ THỊ SONG THU
Lời rằng: "... chút phận đàn bà
Trả lờiXóaGhen tuông thì cũng người ta thường tình"
Phải yêu đến thế nào mới ghen đến thế ấy. Dẫu biết rằng thế là nhỏ nhen, ích kỷ, nhưng mấy ai "quảng đại" được ở chỗ này. Nói ra được sự ghen thường tình là đã hơn người. Và rồi cùng với thời gian, đến một lúc nào đó sẽ thấy rằng tình yêu đôi lứa thật lớn lao, nhưng vẫn là nhỏ bé trong tình người, tình đời nhân hậu bao la.
Đến thăm cho biết nhà sau đó đọc được những ý nghĩ và cảm giác ý vị...Xin chân thành cảm ơn
Trả lờiXóa