Hôm
nay, đứa cháu nội sang học. Chẳng biết nó lục lọi trong đống sách
vở nào mà tìm ra một cuốn ghi chép linh tinh của mình từ thời chưa “sống
chung với lũ”. Trong đó có 2 bài thơ của mình và hắn chắc là viết
sau một tối đi chơi hồ Côn Sơn về. Thấy ngồ ngộ. Mình chép lại
ĐÊM ẤY
( Chớ thấy gốc đa bảo
vầng trăng tối
Chớ
thấy chú Cuội bảo ánh trăng điên)
Đêm ấy anh đi với một người
Một
người “đáo để” quá em ơi
Người
ta buộc tội anh nhiều lắm
Anh
chẳng nhận chi chỉ mỉm cười
Anh
chỉ lên mây đáp lại rằng
Lòng
anh như thể một vầng trăng
Có
ông Lý Bạch ngồi ôm mộng
Có
bóng cây đa có chị Hằng
Có
cả đàn trâu và chú Cuội
Mải
ngồi chơi đáo với chơi khăng
Để
trâu ăn lúa ời ời gọi
Cha
mẹ còn đâu có khổ không?
Có
ông nguyệt lão ngồi xe chỉ
Sợi
thắm, sợi phai, sợi chỉ hồng
Lắm
sợi thong dong nhiều sợi rối
Ông
ngồi ông gỡ biết bao xong
Có
một Chí Phèo bên Tự Lãng
Đang
ngồi uống rượu giữa sân trăng
Tự
không dậy được còn riêng Chí
Lại
vác dao đi chửi khắp làng
Lòng
anh như thế là như thế
Lòng
anh như thể một vầng trăng
Đêm
đêm giữ nắng làm ra mộng
Nuôi
cả cây đa với chị Hằng
Bảo Thủ
KHÓ HIỂU
Đêm
ấy tôi đi với một người
Một
người khó hiểu quá đi thôi
Người
ta làm khổ tôi nhiều lắm
Chẳng
nhận lỗi đâu cứ mỉm cười
Tôi buồn đứng ngắm bóng trăng soi
Thả
hồn trôi mặt nước trăng ngời
Mênh
mông sóng sánh hồ nước động
Thương
chú thỏ nào khóc trăng rơi
Khẽ
chứ nước ơi đừng gợn sóng
Kẻo
làm tan vỡ bóng trăng tôi
Ô
kìa trăng khuất sau mây lặng
Cho
hồn thiếu nữ chợt chơi vơi
Tôi muốn xé mây cho trăng soi
Ánh
sáng lung linh khắp núi đồi
Gieo
vàng ngấn nước cho hồ thẳm
Rồi
lại đau lòng khóc trăng rơi
Tôi muốn xé mây cho trăng soi
Bất
ngờ ai đến nắm tay tôi
Khóe
mắt chợt cười và tôi ước
Thẹn
thùng trăng cứ nấp mây thôi
Thế
là khó hiểu nữa là tôi
Chẳng
trách chi ai được nữa rồi
Trách
chi người khách phương trời ấy
Đã
cố vô tình trước lòng tôi
Mâu Thuẫn