Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

MỘT LÁ THƯ HAY



      Ông nào chả thích,nhưng phải có tiền.







               Tượng trưng thôi,vài vạn đô thì sao chứa trong phong bì


                Nhiều tiền,tha hồ cạp đàn bà,cạp vào đâu chả được.

Em xin tự giới thiệu, em là Trần Văn Cạp, một cán bộ có vị trí to hơn “quan phụ mẫu” rất chi là nhiều,nhưng vẫn được gọi là đầy tớ, là công bộc, là "osin" của nhân dân. Vì là đầy tớ, nên em không nề hà gì việc Cạp: Cạp đất, Cạp sắt, Cạp đường, Cạp tiền, Cạp quà biếu…thậm chí Cạp cả giấy vệ sinh,và CẠP CỦA DÂN KHÔNG TỪ MỘT THỨ GÌ.
Sau nhiều năm tháng tủi nhục, những ngày này em đang sung sướng.

Nhưng nói đúng ra, cái ngọn lửa sung sướng ấy  mới bùng lên trong lòng em cách đây vài tháng, khi được chứng kiến cảnh một người bị cướp ở TP.HCM, tiền lẻ rơi tung tóe xuống mặt đường. Đã được  các anh chị chủ mặt đỏ như gấc, lao vào tranh cướp như bầy gà chọi trên sới đấu.
Nhưng niềm vui ấy thật ngắn. Cách đây mấy tháng, chúng em đã run sợ khi chứng kiến hàng chục nghìn ông bà anh chị chủ kiên nhẫn xếp hàng để được viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp tại nhà riêng.
Câu nói của ông Dương Trung Quốc lại càng khiến họ Cạp chúng em lo sợ bội phần: "DƯỜNG NHƯ CẢ DÂN TỘC ĐANG NẮM TAY NHAU".
Nếu lúc nào hàng triệu ông bà anh chị chủ đều biết nắm tay nhau, nhường nhịn, yêu thương nhau, không chen lấn xô đẩy, không “tham lam” dù chỉ là một bước chân xếp hàng trước như thế, thì họ thừa sức vứt bọn Cạp em vào xọt rác.
Nhưng hình như số chúng em chưa tận. Cái ngày cách đây hai tháng, chứng kiến các ông bà chủ quần áo đầu tóc rũ rượi ra sức dẫm đạp nhau, chửi bới nhau chỉ để có được một miếng SHUSI KHUYẾN MẠI ở một nhà hàng giữa trung tâm thủ đô, lũ "osin", đầy tớ chúng em lại mừng rơi nước mắt!
Và đến ngày 4/12, thì cả họ Cạp chúng em ôm nhau khóc rống lên vì cảm động và sướng vui khi chứng kiến hàng trăm “anh chủ, chị chủ, ông chủ, bà chủ, em chủ, cháu chủ” biến vòng xoay ở BIÊN HÒA thành Ngày Hội Hôi Bia – Lễ hội độc nhất trên thế giới!
Tại sao chúng em mừng đến thế? Xin thưa, bao nhiêu năm nay bọn em đơn độc làm bia trên “trường bắn dư luận” của hàng chục triệu người. Họ gọi chúng em là “quan tham”, chứ có bao giờ bọn em được gọi họ là CHỦ THAM đâu. Các ĐBQH xỉ vả chúng em, báo chí xỉ vả chúng em và đôi khi một kẻ đeo mặt nạ trong số chúng em cũng giảng đạo đức để xỉ vả chúng em.
Nay, từ CHỦ THAM đã chính thức xuất hiện trên từ điển và báo chí.
Nhìn những gương mặt rạng ngời của các “ông bà chủ” khi cầm lon bia trên tay, bọn em như trút được gánh nặng ngàn cân.
Vài lon bia đã đủ sức đánh gục lòng tự trọng của anh chị ,ông bà chủ như thế, thì thử hỏi nếu các loại chủ này được làm đầy tớ như tụi em,hỏi còn tham đến cỡ nào? Một khi đối mặt với bao của ngon vật lạ, liệu các vị chủ này có cạp không?
Cạm bẫy lắm. Cả trăm ngàn đô la nó đập vào mặt, gái xinh chân dài tới nách, nách dài đến... vô cùng, nó ôm ấp, xoa xít, vỗ bồm bộp vào người, liệu lương tâm của các ông bà chủ có nằm im được nữa không? Khéo lại Cạp điên cuồng hơn chúng em ấy chứ.
Chúng em mừng vì đã có đồng minh Cạp. Phận "osin" như chúng em, cứ đợi “chủ nhà cơ chế” lơi lỏng, thì mới tranh thủ Cạp một ít. Mà chúng em cũng vẫn phải bảo vệ lẫn nhau để còn Cạp được lâu dài. Nhưng “ông chủ” các anh thì Cạp cả của những người đồng cảnh ngộ, kể cả khi người đó chỉ là một lái xe nghèo – người đã phải vái sống các anh van xin đừng Cạp nữa.
Em còn nhớ cô em mịn màng và sáng lóa Ngọc Trinh đã nói một câu rực rỡ như body và nội y của cô ấy: "Không có tiền thì cạp đất mà ăn à?" (Ấy là bé gái này kém hiểu biết chứ CẠP ĐẤT còn sướng hơn cạp vàng).
Thiếu miếng ăn thì đôi khi phải Cạp tiền. Tưởng là câu đó đúng 100% nhưng không phải. Trong Lễ Hội Hôi Bia, đã có người hăng say hôi bia dù “nhà mình có uống đâu mà mẹ lấy”. Không có nhu cầu uống bia mà vẫn Cạp bia, thế mới tài.
Mà không chỉ dân ta nhìn dân ta Cạp nhé. Còn gì phấn khởi hơn khi một Đài truyền hình xứ người – nước Nga – cũng đưa ra phát hiện to đùng: Ở VIỆT NAM,RƠI CÁI GÌ COI NHƯ MẤT,GIỐNG HỆT Ở NƯỚC NGA!
Kính thưa các vị chủ! Lúc viết những dòng cuối cùng của bức thư cảm xúc này, chúng em vừa Cạp được một mẻ có giá bằng 100.000 thùng bia. Cạp trong khi nghĩ rằng mình có nhiều đồng minh, vui sướng lắm.
Nhưng không hiểu sao, em lại bắt đầu thấy lo lắng. Lo vì vẫn còn những anh chủ căng tấm băng rôn thay mặt người Đồng Nai xin lỗi. Lo vì vẫn có hàng triệu vị chủ khác cảm thấy nhục nhã và giận dữ thay những hành động trong Lễ Hội Hôi Bia. Có người còn gọi đó là
QUỐC NHỤC!
Chúng em biết, nếu số lượng “ông chủ” giận dữ với hành động hôi bia tăng lên, thì số “ông chủ” hôi bia sẽ giảm xuống. Điều này lại đe dọa đến sự tồn vong của họ Cạp chúng em và có thể đe dọa cả đến danh hiệu của cô em Ngọc Trinh nõn nà nữa.






Cho nên, trong vài ngày tới, chúng em thề, chúng em hứa, chúng em đảm bảo sẽ chi tiền hiến dâng các ông chủ bà chủ vài vụ đổ bia, rơi tiền lẻ ra đường, ăn miễn phí Shusi…nữa để cho lực lượng “đồng minh tham” của chúng em đông lên theo cấp số nhân.
Em nghĩ, có đổ tóe mắm tôm ra đường, chắc cũng có nhiều người bịt mũi lao tới như tên bắn.
điều rất khó hiểu  là, hôi được mắm tôm xong, khệ nệ bê về nhà, có người mới giật mình nhớ ra rằng mình KHÔNG HỀ ĂN ĐƯỢC MẮM TÔM VÀ THỊT CHÓ.
Vậy là một bộ phận KHÔNG LỚN những ông chủ và một bộ phận KHÔNG NHỎ bọn đầy tớ THAM LAM chẳng khác nhau tẹo nào!
Kính bút
Trần Văn Cạp
( Song Thu sưu tầm. Nguồn blog Hungyenqueme)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét